Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 912




Chương 912

Lúc nhận điện thoại cô còn nhìn về phía Hạ Thiên Tường. Hạ Thiên Tường cũng không có ý định phản đối.

“Hạ Thiên Tường, em đi đón Chúc Hứa đây, anh ở nhà một mình đừng có di chuyển lung tung đó nhé.”

“Để Phương Tấn đi đón là được rồi.” Mặc dù tầm mắt của Hạ Thiên Tường đang đặt trên máy tính nhưng không hề ảnh hưởng đến việc anh để ý đến Tô Nhược Hân mọi lúc mọi nơi.

“Em đã hứa với Chúc Hứa rồi. Nhiều nhất là một tiếng nữa em sẽ về.”

“Để Phương Tấn đi đi.” Hạ Thiên Tường lại bướng bỉnh, nói thế nào cũng không chịu cho Tô Nhược.

Hân đi đón Chúc Hứa.

Tô Nhược Hân bất đắc dĩ nhìn Hạ Thiên Tường: “Được rồi, thế để Phương Tấn đi đón vậy. Em gọi điện thoại cho anh ta cái đã.”

Mặc dù cô và Chúc Hứa không có quan hệ máu mủ nhưng có lẽ vì Chúc Hứa không có ba mẹ chăm sóc nên cô thương cậu bé vô cùng.

Cô cũng nhận định rằng mình và Chúc Hứa sẽ sống nương tựa lẫn nhau.

Mặc dù bây giờ cô có Hạ Thiên Tường rồi nhưng vấn không thể bỏ mặc Chúc Hứa được.

Ăn cơm trưa xong, Hạ Thiên Tường nằm lên giường mình. Trên giường đã được lắp đặt một chiếc bàn nhỏ có thể di chuyển được, chuyên dùng để đặt máy tính xách tay.

Máy tính xách tay được kết nối với bàn phím không dây. Bàn phím là thứ có thể cầm trong tay để thao tác một cách tùy ý.

Như vậy cho dù anh không thể động đậy thì vẫn làm việc được.

Tô Nhược Hân quét dọn sạch sẽ phòng của Chúc Hứa sau đó ngồi chờ Phương Tấn đưa cậu bé về.

Kết quả là mới qua giờ trưa, Chúc Hứa lại gọi điện tới.

“Dì nhỏ, cậu có bạn gái rồi, cháu muốn ở lại nhà cậu mấy ngày rồi về được không ạ?”

Tô Nhược Hân vui vẻ đáp: “Có phải mợ tương lai của cháu không?”

“Vâng ạ, cũng xinh đẹp nhưng không đẹp bằng dì nhỏ.” Ở đầu dây bên kia, cậu bé vô cùng đắc chí nói.

Tô Nhược Hân hôn luôn một cái thật kêu vào di động rồi vui vẻ nói: “Tất nhiên rồi, dì nhỏ là người xinh đẹp nhất.”

Lúc cúp điện thoại, Tô Nhược Hân đã cười đến cong mắt.

Cô vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt của Hạ Thiên Tường. Nụ cười của cô lập tức nhạt đi.

Cô hơi ngại ngùng nói: “Anh có muốn uống nước không?”

“Được, cà phê nhé.”

Tô Nhược Hân bèn tự đi pha cà phê cho Hạ Thiên Tường.

Thật ra cô chỉ là lính mới trong việc pha cà phê thôi, nhưng vì Hạ Thiên Tường nên cô bằng lòng thử.

Tô Nhược Hân xem video trên google rồi làm theo từng bước một để ra được một cốc cà phê. Lúc đưa nó cho Hạ Thiên Tường, tâm mắt của anh đang đặt trên màn hình máy tính.

Tay đánh máy nhanh đến nỗi khiến người nhìn mà choáng ngợp.

Mỗi lần nhìn thấy tốc độ đánh bàn phím của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân đều vô cùng ngưỡng mộ: “Hạ Thiên Tường, uống cà phê đã rồi làm tiếp cũng không muộn.”

Người đàn ông đặt bàn phím không dây xuống, nhận cốc cà phê rồi nhấp một ngụm, đồng thời lại tiếp tục đặt tầm mắt lên màn hình.

Dáng vẻ vừa uống cà phê vừa đăm chiêu.