Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 854




Chương 854

Phải mất đến hai ba tháng mới hồi phục được sức khỏe bằng cách dùng phương pháp cửu kinh bát mạch, vậy nên cái giá cô phải trả thực sự rất lớn.

Vì vậy người đàn ông không dễ dàng gì mới cứu sống được thì sao có thể cho phép anh chết được chứ.

Không cho phép.

Thế là trong lúc không thể làm được bất kì điều gì như lúc này, Tô Nhược Hân lại bắt đầu nghĩ vu vơ.

Ở gần Hạ Thiên Tường như thế này, cô cũng vẫn không cảm nhận được cơ thể anh có điều gì bất thường.

Nhưng bốn từ “sống không bằng chết” của ngày hôm ấy, cô thực sự tận mắt chứng kiến rồi, đó chắc chắn không phải là ảo giác.

Cô chợt nảy ý nghĩ hôm nào đó cô sẽ âm thầm vào máy tính và xem hộp thoại của anh với người đó một lần nữa, hoặc có thể tìm ra manh mối nào đó.

Biết được manh mối cô mới có thể chữa trị cho anh.

Nếu không cô sẽ cảm thấy bây giờ cô ở bên anh, dường như trừ việc có thể khiến anh ngủ ngon giấc hơn một chút ra thì cũng không thể giúp gì được cho anh.

Không thể không nói Hạ Thiên Tường quả thật đẹp trai.

Nhìn anh như thế này cô cũng nghe thấy tiếng tìm của mình đập nhanh hơn.

Tô Nhược Hân tưởng Hạ Thiên Tường chỉ đang ngủ trưa, chỉ chợp mắt tý thôi, kết quả người đàn ông này lại ngủ tới tận chập tối, sắc trời bên ngoài cửa xe đã nhá nhem rồi mà anh vấn chưa hề tỉnh giấc.

May mà Phương Tấn không đánh thức anh.

Không được, bây giờ cô buộc phải gọi anh dậy rồi. H1 Nếu không thì sẽ bỏ lỡ thời gian ăn tối mất.

Ăn cơm tối xong rồi ngủ cũng không muộn.

Nếu không sẽ đói đó.

Cô sợ nhất là đói.

Nghĩ vậy, cánh tay nhỏ của Tô Nhược Hân đập vào ngực Hạ Thiên Tường, muốn gọi anh dậy.

Một lần.

Tại lần.

Rất nhiều lần.

Tô Nhược Hân nhíu mày.

Thế này là anh muốn ngủ bao lâu nữa?

Nếu như không phải thực sự cảm thấy nhịp thở đều đặn của anh, sức khỏe khiến người khác ngưỡng mộ của anh thì cô sắp tưởng rằng người đang ôm cô không phải người sống, mà là một xác chết.

Trong không gian bé nhỏ anh cứ ôm cô trong tư thế này, cứ vậy anh đã ngủ tận mấy tiếng rồi. ; Hơn nữa còn không hề động đậy.

Cô khâm phục anh luôn.

Kết quả là sau khi ngọ nguậy mười mấy phút, Hạ Thiên Tường vẫn không định dậy.

Nghĩ bụng hẳn anh buồn ngủ thật.

Chính vì quá buồn ngủ nên mới ngủ quên khi ôm cô như thế này.

Bỏ đi, nếu như anh đã mất ngủ tới mức này thì cô lại hy sinh thêm một chút thời gian ngủ cùng anh vậy.