Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 825




Chương 825

Bỗng nhiên, Phương Tấn mở to hai mắt, cầm túi giấy nhỏ bọc giấy vệ sinh đi về phía Hạ Thiên Tường: “Tổng giám đốc Hạ, tìm được rồi”

Tuy nhiên, anh ta phát hiện sọt đựng sim điện thoại không phải của Đồng Dĩ mà là của thư ký Tiểu Hạ.

Khuôn mặt của Tiểu Hạ trắng bệch, ngồi phịch xuống sàn nhà: “Tổng giám đốc Hạ, Sim điện thoại này không phải của tôi, không phải, tôi chỉ có một số di động thôi, thật đấy, nó không phải của tôi, tôi chưa từng đụng vào thứ này, nếu anh không tin có thể kiểm tra dấu vân tay, trên đó không có dấu vân tay của tôi đâu.”

“Phương Tấn, cầm đi kiểm tra dấu vân tay.”

Sau đó, Hạ Thiên Tường thật sự đã tiếp nhận đề nghị của Tiểu Hạ, quả thật bảo Phương Tấn đi kiểm tra dấu vân tay: “Không ai có thể rời khỏi văn phòng này cho đến khi có kết quả kiểm tra.” Hạ Thiên Tường nói xong bèn Xoay người đi vê phía phòng làm việc của mình.

Đồng thời lại trầm giọng nói thêm một câu: ‘Ai làm thì bây giờ thừa nhận, từ giây phút này trở đi tôi vần có thể bảo đảm người ấy có thế sống sót rời khỏi phòng làm việc này, còn không, tôi không bảo đảm đâu.”

Nói câu này xong, anh đẩy cửa phòng làm việc của mình ra, sau đó, thoáng liếc mắt đã nhìn thấy Tô Nhược Hân đang nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt anh ngay lập tức trở nên ôn hòa, giọng nói phút chốc chuyến thành dịu dàng: “Dựa trên sô pha thoải mái hơn, anh bế em qua.”

Sau đó, người đàn ông này quả thật nói được làm được, thật sự bế Tô Nhược Hân lên trước mặt mọi người rồi sải bước đi về phía sô pha.

Đương nhiên, sau khi bước qua cửa, những người ngoài văn phòng dù có rướn cổ lên nhìn cũng chẳng nhìn thấy gì.

Sau đó, chỉ thấy Đồng Di giữ chặt lấy Phương Tấn như bị điên: “Trợ lý Phương, anh đừng đi, tôi thừa nhận, tôi thừa nhận là tôi đã dùng Sim điện thoại đó.”

Lời nói của Hạ Thiên Tường vần còn văng vắng bên tai, lúc này cô ta chỉ muốn cứu mạng mình.

Cô ta thật sự nghĩ không ra, rõ ràng việc cô ta làm rất bí mật nhưng vì sao vẫn bị Hạ Thiên Tường phát hiện.

Cô ta thật sự nghĩ không ra chỗ nào của mình có vấn đề.

Tô Nhược Hân ở bên trong văn phòng tổng giám đốc đã nghe đến mơ màng: “Hạ Thiên Tường, anh đang chơi trò gì vậy?”

Nếu nói đến y thuật, cô chắc chắn là chuyên gia, nhưng bây giờ đối với trò chơi như kiểu trình thám này của Hạ Thiên Tường, tha cho cô đi, vì từ khi vọt tới cửa nghe lén như một kẻ trộm đến bây giờ vấn ù ù cạc cạc, hoàn toàn không rõ người đàn ông này đang làm gì.

Mà điều quan trọng nhất là, dường như Đồng Di còn rất phối hợp để mặc cho Hạ Thiên Tường dò ra kết quả nữa.

Đồng Di vừa thừa nhận đã chứng tỏ cô ta có hai sim di động.

Bàn tay to lớn của Hạ Thiên Tường ôm lấy vòng eo của Tô Nhược Hân, để cô gối đầu lên khuỷu tay anh, nhìn vào ánh mắt cô nhỏ giọng nói: “Dưới mí mắt anh mà muốn làm hại em, như thế chẳng phải coi Hạ Thiên Tường anh là đồ vô dụng sao?” “>ễ “Hạ Thiên Tường, từ vô dụng này không lịch sự.’ Những lời này từ người đàn ông tuấn tú với dung nhan nghiêng nước nghiêng thành nói ra cảm thấy không phù hợp.

H Nhưng ngay khi anh vừa nói ra những từ ấy, Tô Nhược Hân đã cảm nhận được sự phấn nộ của anh.

Tuy nhiên vẫn không kìm được mà muốn trêu chọc anh.