Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 75: 75: Cái Đuôi Nhỏ





Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm miếng ngọc trên cổ anh, trong lòng vẫn hơi căng thẳng: “Hôm nay họ sẽ không đến trường dẫn tôi đi đấy chứ?” Mặc dù sau tối qua, cảnh sát không gọi điện thoại cho cô nữa, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ, cảnh sát gọi cho cô đã nói, nếu cô dám không đến đồn cho lời khai, hôm nay họ sẽ đến thẳng trường dẫn cô đi.
“Không đâu, tôi đưa em đến trường.”
“Được.” Nghe thấy Hạ Thiên Tường nói muốn đưa đến tường, trái tim vốn lo lắng của Tô Nhược Hân cuối cùng cũng coi như bình ổn trở lại.

Dù sao cô cũng không muốn đến đồn cảnh sát.
Mặc dù lần trước báo cảnh sát, cô cũng đã gọi đến số điện thoại khẩn cấp, nhưng lần đó là đi đến bệnh viện chứ không phải là đồn cảnh sát.
Mục đích lúc đó của cô là có người dẫn cô và Hạ Thiên Tường rời khỏi khu nghỉ dưỡng nhà gỗ là được.
Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường một trước một sau đi ra khỏi thang máy.

Hạ Thiên Hương nhìn thấy Hạ Thiên Tường thì nhiệt tình chào hỏi: “Chào buổi sáng, anh trai.”
Hôm nay, Hạ Thiên Hương mặc một bộ quần áo mới, vừa nhìn đã biết là mới mua tối qua, xem ra tâm trạng không tệ.
“Chào buổi sáng.” So với Hạ Thiên Hương còn gọi một tiếng anh trai, Hạ Thiên Tường lại chỉ chào một tiếng buổi sáng, nhìn Lục Diễm Chi rồi lại nhìn sang Hạ Thiên Hương, coi như chào hỏi cả hai người.
“Chào buổi sáng.” Lục Diễm Chi cũng không bắt bẻ, bà ta hiểu rõ con trai mình như thế nào, nhưng ánh mắt lại thản nhiên rơi lên người Tô Nhược Hân.
Hạ Thiên Tường đã tỉnh lại, nhưng Tô Nhược Hân vẫn ở trong nhà họ Hạ, ánh mắt bà ta nhìn Tô Nhược Hân dường như không thân thiện lắm.
Cô gái không biết giữ mình trong sạch, không xứng với con trai Hạ Thiên Tường của bà ta.

Tô Nhược Hân lập tức cảm nhận được ánh mắt không thân thiện lắm của Lục Diễm Chi.
Thế nhưng, cô cũng không để ý, là Hạ Thiên Tường mời cô đến, chứ không phải bản thân cô nhất định muốn đến.

Nhưng cô cảm thấy mình vẫn nên lịch sự chào hỏi: “Chào buổi sáng, Chủ tịch Lục, cô Hạ.”
Hạ Thiên Hương lớn hơn cô, cho nên cô chào hỏi cô ta cũng là việc nên làm.
Nghe thấy câu chào của cô, Hạ Thiên Tường thở phào nhẹ nhõm, đích thân kéo ghế bên cạnh mình cho cô: “Ngồi đây đi.”
Tô Nhược Hân ngoan ngoãn ngồi xuống, ngồi cạnh Hạ Thiên Tường, cô cũng có cảm thấy yên tâm hơn.
Hạ Thiên Hương ngồi đối diện lập tức nổi giận: “Anh, đường đường là Tổng Giám đốc của tập đoàn Hạ thị, trước nay đều là người khác kéo ghế cho anh, sao anh có thể kéo ghế cho người khác chứ…”
“Câm miệng.” Không đợi Hạ Thiên Hương nói xong, Hạ Thiên Tường đã lạnh lùng quát một tiếng.

Sau đó, khi Hạ Thiên Hương tủi thân sắp khóc, anh lại lạnh lùng nói: “Thẻ.”
Anh vừa nói ra chữ “thẻ”, Hạ Thiên Hương càng tủi thân hơn: “Anh, cho em mượn thêm hai ngày nữa được không?”
“Không được.” Hạ Thiên Tường sa sầm mặt mày, dựa vào thái độ khó chịu vừa nãy của Hạ Thiên Hương dành cho Tô Nhược Hân, anh đã quyết định không cho cô ta mượn thẻ nữa.

Đừng nói là thẻ, một đồng anh cũng không cho cô ta.
“Anh, đừng nhỏ mọn như vậy mà.


Thế thì một ngày thôi, như vậy đã được chưa?”
“Không được, trả lại cho anh.” Sắc mặt của Hạ Thiên Tường ngày càng lạnh lùng.

Tô Nhược Hân là người của anh, anh có thể bắt nạt cô, nhưng không cho phép bất kỳ ai gây khó dễ cho cô, bao gồm cả mẹ và em gái anh cũng không được.
“Nhưng hôm qua rõ ràng anh đã nói cho em mượn thêm hai ngày.” Hạ Thiên Hương nhỏ tiếng, lẩm bẩm.
“Hôm qua là hôm qua, bây giờ là bây giờ.” Hạ Thiên Tường nhấn mạnh hai chữ “bây giờ”.
Hạ Thiên Hương sững sờ, sau khi nghe được hai chữ “bây giờ”, cuối cùng cô ta cũng biết vì sao Hạ Thiên Tường lại nuốt lời: “Anh lại vì một người ngoài mà đối xử với em như vậy, anh cũng thật quá đáng.”
Hạ Thiên Tường thản nhiên liếc nhìn cô ta: “Tô Nhược Hân không phải là người ngoài, mau trả lại thẻ cho anh.”
Đến lúc này, Hạ Thiên Hương cũng coi như hoàn toàn hiểu, anh trai đã rung động trước Tô Nhược Hân.
Nếu không sao có thể thốt ra câu: “Tô Nhược Hân không phải là người ngoài cơ chứ?” Đây là chuyện không thể nào xảy ra trước đây.
Bàn tay nhỏ bé thò vào cặp lấy chiếc thẻ Hạ Thiên Tường cho cô ta mượn tối qua, sau đó rất biết điều nhìn Tô Nhược Hân, vô cùng thân thiện nói: “Chị dâu, chị nhìn xem anh trai tôi nhỏ nhen như thế nào kìa, chị mau quản lý anh ấy đi, bảo anh ấy cho tôi mượn thẻ dùng thêm hai ngày, được không?”
Tô Nhược Hân sửng sốt, cô đã chọc phải ai vậy chứ? Hai anh em nhà này chỉ vì một cái thẻ mà nói đi nói lại, cuối cùng lại đẩy lên người cô: “Chị Thiên Hương, chị đừng gọi lung tung, tôi không phải là chị dâu của chị.

Nếu chị thật sự muốn có chị dâu vậy thì đợi hôm nào tôi đến, tôi sẽ dẫn tới cho Chủ tịch Lục và chị xem, đảm bảo gia thế và ngoại hình rất xứng với Hạ Thiên Tường, đến lúc đó chị gọi chị dâu cũng không muộn.”
Nghĩ đến Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân mặt mày hớn hở nói, hận không thể biến cô ấy thành chị dâu chính thức của Hạ Thiên Hương ngay lúc này.

“Tô Nhược Hân, cô thật sự không muốn làm chị dâu...”
“Im miệng, không biết câu “khi ăn không nói chuyện, khi ngủ không mở miệng” à?” Hạ Thiên Tường đột nhiên lên tiếng, giống như vừa ăn phải thuốc súng, lửa giận bùng phát.
Hạ Thiên Hương lè lưỡi: “Tô Nhược Hân, hai chúng ta kết bạn trên zalo đi, có thời gian rảnh thì nói chuyện.”
Tô Nhược Hân không quan tâm Hạ Thiên Tường: “Được, đưa điện thoại cho tôi.”
Sau đó, cô nhận lấy điện thoại của Hạ Thiên Hương, coi như không có ai bên cạnh, quét mã thêm nick của cô ta.
Kết quả, sắc mặt Hạ Thiên Tường càng đen hơn.
Thế nhưng không biết có phải vì vừa nãy Hạ Thiên Hương biết điều, gọi đúng một tiếng chị dâu hay không, Hạ Thiên Tường không giục cô ta trả thẻ vàng lại cho mình nữa.
Bắt đầu dùng bữa.
Tô Nhược Hân phát hiện những món cô thích ăn nhất đều được đặt trước mặt, đặc biệt là món bánh bao hấp.

Cô gắp một miếng cho vào miệng, mặt lập tức tràn đầy thỏa mãn.
Ngon quá luôn.
Hình như nhân bánh bao đã thay đổi, rất tươi.
Thế nhưng, cô cũng không ăn ra được món này so với mấy lần trước thiếu những gì và thêm thứ gì tươi mới hơn.
Dù sao, chỉ quan tâm đến việc ăn và hưởng thụ là được rồi.
Hưởng thụ bữa ăn sáng của nhà họ Hạ mấy lần rồi, bây giờ Tô Nhược Hân đã bình tĩnh hơn.

Cho dù ăn được thứ gì ngon, cũng không đến nỗi kinh ngạc nữa.

Bây giờ cũng coi như hoàn toàn phục rồi.

Chỉ cần bạn có tiền, chỉ cần bạn muốn, không có món ngon nào bạn ăn không được và không thưởng thức được.
Ăn xong bữa sáng, Lục Diễm Chi nhìn Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, hôm nay là thứ hai, cuộc họp thường lệ giữa các lãnh đạo cấp cao của công ty sáng nay do con chủ trì?”
“Được, chín giờ con sẽ đến công ty.”
“Sao thế, bây giờ con không đến thẳng công ty luôn à?”
“Con còn có việc.” Hạ Thiên Tường thản nhiên nói, sau đó nhấc chân đi về phía cửa.
Tô Nhược Hân nhìn Lục Diễm Chi, rồi lại nhìn sang Hạ Thiên Tường, không nhịn được cau mày, đi theo kéo ống tay áo anh: “Hạ Thiên Tường, Chủ tịch Lục đối xử dịu dàng với anh như vậy, sao giọng điệu nói chuyện của anh lại hung hăng thế?”
Nếu mẹ nói chuyện với cô như vậy, trong lòng cô đã sớm nở hoa tưng bừng rồi.
“Sau này sẽ dịu dàng.” Hạ Thiên Tường thấp giọng, trả lời một tiếng.
Hồi lâu sau, Tô Nhược Hân mới phản ứng kịp, người đàn ông này đang trả lời ý kiến của cô.
Xem ra, Hạ Thiên Tường cũng không lạnh lùng, khó gần như trong truyền thuyết.

Rõ ràng là một người đàn ông ngoài lạnh trong nóng, nếu không tối qua cũng sẽ không đích thân đến giải cứu cô.
Cô đi theo sau anh giống như cái đuôi nhỏ.

Đợi đến khi lên xe, Tô Nhược Hân không đợi được, hỏi: “Lát nữa đến trường, anh nhất định phải nói với hiệu trưởng Thạch một tiếng, không được để cảnh sát vào trường dẫn tôi đi.”.