Chương 652
Phòng khám buổi sáng rất bận rộn.
Có mấy chục người truyền nước.
Cô phụ trách kê đơn, đưa cho y tá lấy thuốc, thỉnh thoảng giúp một tay.
Công việc rất đơn giản, nhưng Tô Nhược Hân cảm thấy rất phong phú, cô rất thích.
Bận rộn hơn một giờ, Tô Nhược Hân đi vệ sinh, lúc đi ra muốn làm việc tiếp thì nghe một hộ sĩ đứng bên ngoài nhỏ giọng nói: “Tô Nhược Hân này có lai lịch gì mà có thể để bác sĩ Mạc gọi mười mấy cuộc điện thoại dặn dò chúng ta không ai được khó chịu với cô ta thế, còn yêu cầu chúng ta cung kính với cô ta, tôi vốn còn tưởng là một bác sĩ lớn tuổi đức cao vọng trọng, không ngờ lại là một con nhóc miệng còn hôi sữa, còn không lớn bằng tôi nữa, cô ta dựa vào cái gì chứ?”
“Chắc chắn là có người chống lưng, nói không chừng là họ hàng xa của nhân vật lớn nào đó, sau đó nhân vật lớn đó nhờ vả bác sĩ Mạc, bác sĩ Mạc bất đắc dĩ mới để cô ta làm việc trong phòng khám của chúng ta.”
“Chắc chắn là như thế, nếu không, tôi nghe nói cô ta không có bằng cấp gì cả, để cô ta đến làm việc như thế, có cảm giác như cô ta đến đây chỉ để giết thời gian, để lười biếng vậy.”
“Được rồi, cô đừng có ghen tị, người ta xinh đẹp, tốt hơn những người xấu xí như chúng ta nhiều, đặc biệt một chút cũng là chuyện bình thường.”
“Cũng đúng, trông cô ta thật sự khá xinh đẹp.”
“Không phải khá xinh đẹp, mà là rất xinh đẹp, dù cô có thừa nhận hay không, bây giờ cô ta cũng đã là hoa khôi trong phòng khám của chúng ta rồi, là thật sự xinh đẹp.”
“Ai biết có phải mặt tạo thành từ HA* không.”
*HA: Tiêm HA (Hyaluronic Acid) là phương pháp sử dụng ống tiêm để tiêm một loại chất làm đầy da tạm thời vào làn da của khách hàng để cải thiện da. Quy trình tiêm HA (Hyaluronic Acid tự nhiên) có thể giúp khách hàng tăng độ đàn hồi và duy trì độ ẩm cho làn da một cách có hiệu quả.
“Ặc, cô là không ăn được nho thì nói nho chua à, cô không đẹp bằng người ta liền nói mặt người ta không phải tự nhiên, cô cẩn thận đừng để bác sĩ Mạc biết, ông ấy sẽ đuổi việc cô đấy.”
Nhìn thấy hai người nói mãi không chịu dừng.
Tô Nhược Hân đã đứng nghe một lúc lâu không nhịn được khẽ ho một tiếng, hai y tá lập tức đứng cách xa nhau, cũng không nhỏ tiếng bàn tán về Tô Nhược Hân nữa.
Đồng thời, bọn họ còn chột dạ nhìn về phía Tô Nhược Hân.
Cái nhìn kia rõ ràng là chột dạ.
Tô Nhược Hân lại làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục công việc như chưa từng nghe thấy gì.
Cô không trách hai y tá này bàn tán sau lưng mình.
Bọn họ nói đúng, cô thậm chí còn chưa bắt đầu học đại học, thật sự không có giấy chứng nhận để chứng minh cô học y.
Cho nên có một nơi có thể để cô làm chuyện cô thích, cô thật sự đã rất thoả mãn rồi.
Cũng may sau đó Tô Nhược Hân cũng không nghe thấy có người bàn tán sau lưng mình nữa.
Tô Nhược Hân không bị ảnh hưởng gì, tiếp tục công việc của mình.
Chỉ là cả một buổi sáng, mỗi lần gặp bệnh nhân muốn khám bệnh, cô sẽ vô thức nhớ đến viên ngọc của Hạ Thiên Tường.
Cũng luôn cảm thấy anh giấu diếm cô chuyện gì đó.
Nhưng nếu anh không nói thì cô cũng đành bó tay.