Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 643




CHƯƠNG 643

Lúc lên xe, Tô Nhược Hân cảm thấy mí mắt mình khẽ giật.

Cô quay đầu nhìn lại, Hạ Thiên Tường không có ở đây, cả Cận Liễm cũng thế, không biết là hai người họ đi đâu rồi.

Nhưng sau đó cô lại lắc đầu, hai người này đều là đàn ông trưởng thành, không dễ xảy ra chuyện như phụ nữ, đàn ông làm gì mà xảy ra chuyện chứ.

Sau đó, mãi đến một giờ sáng vẫn không nhận được tin nhắn “Nhược Hân ngủ ngon” của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân mới hoảng hốt, suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường, lần này phải reo khoảng bảy tám lần mới có người nghe máy: “Nhược Hân, có chuyện gì sao?”

“Hạ Thiên Tường, có phải anh quên nói chuyện gì rồi không?” Tô Nhược Hân khó chịu, cô không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho anh à?

“Nhược Hân ngủ ngon.” Cuối cùng Hạ Thiên Tường cũng chậm chạp nhớ ra, sau đó lại nói: “Anh không quên, anh vẫn chưa ngủ, trước khi ngủ chắc chắn sẽ chúc em ngủ ngon.”

Lúc này sắc mặt Tô Nhược Hân mới bình thường trở lại: “Muộn thế này rồi còn chưa ngủ? Lại họp à?”

Hạ Thiên Tường nhìn thoáng qua bình nước biển trên đầu, nhíu mày: “Ừm, anh đang họp.”

“Vậy anh tiếp tục đi, em không làm phiền anh nữa, ngủ ngon.”

Cô nói nhanh, sau đó nhớ ra điều gì lại bổ sung một câu: “Sáng mai gặp.”

Sau đó, Tô Nhược Hân ngượng ngùng cúp máy, đổi lại một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.

Lúc tiếng chuông báo thức reo lên, Tô Nhược Hân lập tức thức dậy, cũng đã tỉnh ngủ.

Cô nhớ Hạ Thiên Tường rồi.

Tối qua dù đã gặp Hạ Thiên Tường, nhưng cũng chỉ gặp mà thôi, còn chưa nói được câu nào.

Cho nên lúc này cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.

Lát nữa lúc chạy bộ sẽ nói.

Đã hẹn là sáng nay sẽ gặp nhau, vừa nghĩ đến đã lập tức muốn gặp Hạ Thiên Tường, cho nên tốc độ của Tô Nhược Hân rất nhanh.

Cô thay quần áo đi xuống lầu, lập tức nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng ồn ào.

Tô Nhược Hân không đi xuống, cô đứng trước lan can tầng hai quan sát, chỉ thấy Cận Liễm vẫn đang mặc quần áo tối qua, nhưng cô không nhìn rõ mặt anh ta.

Tăng Hiểu Khê kéo Cận Liễm ngồi xuống sofa: “Con trai, con bị làm sao thế? Đánh nhau với người ta à?”

Nếu không sao trên đầu lại quấn đầy băng gạc như thế được.

“Mẹ, con gặp phải một tên tài xế ngu, trong lúc chạy xe đột nhiên dừng lại giữa đường, con vội vàng phanh xe, đập đầu lên cửa kính, đã đi kiểm tra rồi, đều chỉ là vết thương ngoài da thôi, không nghiêm trọng.”

“Tài xế kia thì sao? Cảnh sát giao thông có xử lý không?” Tăng Hiểu Khê càng nhìn con trai càng đau lòng.

“Đã xử lý rồi, con trai của mẹ là người nhịn nhục à?”

Nhưng Tăng Hiểu Khê vẫn vô cùng tức giận: “Để mẹ gọi điện thoại hỏi xem xử lý thế nào, nếu đã là trách nhiệm của tài xế kia thì phải phạt nặng.”

“Đã treo bằng, cả đời không được chạy xe nữa, mẹ, như thế đã là thê thảm lắm rồi.” Cận Liễm vội ngăn cản Tăng Hiểu Khê gọi điện thoại.

“Chỉ giữ bằng đã là gì? Cả đời không thể lái xe đã là gì? Vẫn không bằng vết thương trên đầu con.” Tăng Hiểu Khê vẫn không muốn bỏ qua cho người đó.

“Mẹ, con đã nói con sẽ tự giải quyết rồi, nếu mẹ gọi điện thoại, để bên kia điều tra ra con tự mình xử lý người kia, có phải…”

Cận Liễm muốn nói lại thôi.