Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 612




CHƯƠNG 612

Lần này Tô Nhược Hân lại không nghe lời Trần Ngọc Linh, cô đưa cho Đoạn Thế Kiệt một quả dâu tây: “Kiệt Kiệt ăn đi, ăn dâu tây chị mua không đau bụng đâu.”

“Đúng, ăn dâu tây chị mua cho em không đau bụng.” Cậu bé vừa nói vừa cười vui vẻ ăn dâu tây.

Tô Nhược Hân thấy nét mặt lo lắng của Trần Ngọc Linh bèn nói: “Dì, tỳ của Kiệt Kiệt không được khoẻ, điều chỉnh một chút sẽ không còn nghiêm trọng nữa, lát nữa con xuống hiệu thuốc dưới tầng mua mấy đơn thuốc cho Kiệt Kiệt uống là được.”

“Con nói gì? Con bốc thuốc cho Kiệt Kiệt sao? Kiệt Kiệt còn nhỏ, sao có thể uống thuốc đắng như thế được.” Trần Ngọc Linh nhìn Tô Nhược Hân với vẻ khó tin.

“Yên tâm, lúc bốc thuốc con có thể thêm thuốc để nước thuốc có vị ngọt, con đảm bảo Kiệt Kiệt có thể uống như thức uống.” Nói xong, cô bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Thế Kiệt : “Thuốc ngọt, có thể uống được không? Uống xong sẽ có dâu tây để ăn đó.”

“Được, Kiệt Kiệt uống thuốc ngọt, ăn dâu tây ngọt ngào.” Vừa nghe thấy có dâu tây để ăn, Đoạn Thế Kiệt rất vui vẻ gật đầu.

Thấy thế, Trần Ngọc Linh buông Đoạn Thế Kiệt xuống, sau đó kéo Tô Nhược Hân đi vào phòng ngủ của bà ta.

Nét mặt Trần Ngọc Linh rất nặng nề, vừa nhìn đã biết là có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, Tô Nhược Hân khó hiểu: “Dì út có gì muốn hỏi con sao?”

Trần Ngọc Linh nắm lấy tay Tô Nhược Hân: “Nhược Hân, con là do dì chăm từ bé đến lớn, con nói cho dì nghe, có phải con thật sự bị thứ gì đó nhập vào người, sau đó biết vu thuật không?”

Nghe thấy lời này, Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra, đây là Trần Ngọc Thuý, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như nói xấu cô với dì, cô khẽ cười nói: “Dì, bây giờ con biết chút y thuật, là y thuật, không phải vu thuật.”

Lời này nhất định phải sửa lại cho đúng.

“Con biết y thuật? Học từ đâu? Ai dạy con? Những gì con biết có tác dụng không?” Trần Ngọc Linh đương nhiên là không tin, hai tháng trước bà ta gặp Tô Nhược Hân, biết khi đó cô còn chưa biết chút y thuật nào.

“Có tác dụng, không bằng dì thử xem?” Tô Nhược Hân cũng không giải thích quá nhiều, cô không muốn nói với bất cứ một ai về chuyện viên ngọc của Hạ Thiên Tường.

Vì nó quá thần kỳ.

Dù cô có nói cũng sẽ không có ai tin.

“Thử như thế nào?” Dù Trần Ngọc Linh nửa tin nửa ngờ, nhưng bà ta là thật lòng yêu thương Tô Nhược Hân.

Trong bốn đứa con của chị, bà ta thích Tô Nhược Hân nhất, cũng chỉ có Tô Nhược Hân thân thiết với bà ta nhất.

“Con giúp dì mát xa cổ.” Sức khoẻ của Trần Ngọc Linh cũng không tệ, ngoài cổ hay bị mỏi thì không còn bệnh gì khác nữa.

Nhận ra điều này, Tô Nhược Hân rất vui vẻ và yên tâm.

Người nhà của dì đều không có bệnh nặng gì, rất khoẻ mạnh.

“Được, con thử đi.” Nghe thấy Tô Nhược Hân muốn mát xa cổ, dù sao nhiều nhất cũng chỉ là không có tác dụng gì, cũng không hại đến sức khoẻ, cho nên Trần Ngọc Linh bèn ngồi thẳng người cho Tô Nhược Hân bắt đầu.