Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 603




CHƯƠNG 603

Nhìn rồi lại nhìn, nghĩ rồi lại nghĩ, Tô Nhược Hân không nhịn được, nhanh chóng nhắn một câu: “Hạ Thiên Tường, ngủ ngon.”

Sau đó cô đặt điện thoại xuống và ổn định tư thế thoải mái đi ngủ.

Ngày mai cô sẽ dậy sớm tập thể dục, trong ngày sẽ nghiên cứu kỹ trường đại học mà cô muốn nộp hồ sơ, dựa trên điểm số và thứ hạng của bản thân trong tỉnh, sau đó là theo điểm xét tuyển qua các năm. Tiếp theo, cô sẽ cố gắng nhanh nhất có thể quyết định trường đại học mình muốn đăng ký.

Ừm, ngày mai là có thể xong hết mọi thứ.

Ngày kia, cô muốn đi làm.

Nghĩ đến mình đã sớm tìm được công việc, Tô Nhược Hân rất vui.

Cô thích cảm giác mình có tiền.

Đôi khi vẫn nên dùng tiền mình kiếm ra.

Tiền của người khác càng nhiều, người khác cho càng nhiều tiền, cô càng cảm thấy không yên tâm.

Cứ nghĩ, Tô Nhược Hân mơ hồ ngủ thiếp đi.

Sau đó, trong mơ hồ, cô lại nằm mơ.

Cảm giác nằm mơ rất rõ ràng.

Cũng rất quen thuộc.

Tay của Tô Nhược Hân cào loạn lên các nhân vật trong mơ, và sau đó cố gắng đánh thức bản thân.

Cô nhất định phải tỉnh lại.

Có thể đó là tác dụng của suy nghĩ, cũng có thể là do quá muốn tỉnh lại để tìm hiểu “giấc mơ” này, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng tỉnh.

Chậm rãi mở mắt ra.

Trong bóng đêm chỉ có bóng đầu của một người đàn ông.

Nhưng hơi thở nam tính trên người anh lại quá mạnh mẽ và quen thuộc.

Anh cách cô rất gần, gần trong gang tấc.

Khuôn mặt tuấn tú phóng to rơi vào đôi mắt đã dần quen với bóng đêm của cô.

Tô Nhược Hân chợt đưa tay lên, chọc mạnh lên cánh tay Hạ Thiên Tường: “Khốn kiếp, anh tránh ra cho em.”

Hạ Thiên Tường đang giở trò lưu manh, không ngờ Tô Nhược Hân lại đột nhiên tỉnh dậy.

Khác hẳn với tình huống trước đây khi anh làm gì cô, cô vẫn ngủ rất ngon.

Trước đây, hình như anh có hôn như nào, cô vẫn không dậy.

Chậm rãi di chuyển cánh môi, khàn giọng nói: “Sao lại tỉnh rồi?”

“…” Ấy, người đàn ông này còn không biết xấu hổ hỏi cô, đúng là ngược đời mà. Nếu không phải là anh, cô có thể tỉnh được ư: “Sao anh lại đến đây?”

“Tại em.” Hạ Thiên Tường không khách sáo, nói.

“Sao lại tại em chứ?” Hạ Thiên Tường, anh đừng hòng thoát tội cho mình.” Tô Nhược Hân buồn bực chọc anh tiếp.

Dù sao, có chọc như thế nào, người đàn ông này hình như cũng không biết đau. Cô gắng sức chọc, nếu không, cô sẽ rất bực.