Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 555




CHƯƠNG 555

Ngay lập tức đã đoán đúng.

Quả nhiên là cô gái mà anh thích.

Thế nhưng, tiếp theo, anh thật sự không biết Tô Nhược Hân đang tìm kiếm cái gì.

Tất cả mọi thứ đều được lật ra, và sau đó cô xếp gọn gàng từng cái một.

Anh đột nhiên đặc biệt thích hình ảnh cô sắp xếp vali cho anh như vậy.

Rõ ràng đó chỉ là chuyện đơn giản nhất, chỉ là anh thấy thích một cách không thể giải thích được.

“Nhược Hân, sau này anh đi ra ngoài, anh muốn em sắp xếp vali cho anh.”

“Được.” Tô Nhược Hân đang lật từng cái túi nhỏ bên trong vali, tất cả những góc có thể bị lật rơi xuống cũng không buông tha, sau đó, không hề nghĩ ngợi chút nào lập tức đáp một tiếng “Được”.

Thực ra, cô thậm chí còn không nghe thấy Hạ Thiên Tường nói cái gì.

Sau khi lật mọi thứ xong, cô lại đặt tất cả đồ đạc trở như cũ, Tô Nhược Hân nản lòng ngồi xuống thảm: “Sao trong vali của anh không có một viên kẹo nào?”

Sau đó, không đợi Hạ Thiên Tường trả lời, cô lại nói: “Em không biết anh đến đây, cho nên cũng không mang theo kẹo.”

Nói đến đây, cô lập tức nhảy dựng lên, “Em đi ra ngoài một lát, anh ngoan ngoãn chờ ở đây.”

Cô gái vội vã đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của cô, Hạ Thiên Tường rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, rốt cuộc cũng biết Tô Nhược Hân đang muốn đi làm cái gì.

Anh rất muốn gọi cô quay lại, tuy rằng vị giác của anh đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn chưa tốt triệt để, cho dù biết vị đắng, nhưng cũng không phải loại đặc biệt đắng này.

Thế nhưng, Tô Nhược Hân đã đi ra khỏi phòng, rời đi.

Mười mấy phút sau, nhìn thấy Tô Nhược Hân cảm thấy hài lòng, mang theo một túi kẹo sầu riêng tiến vào, Hạ Thiên Tường nhìn gói kẹo, rất muốn nói với cô, loại kẹo này có cũng bằng không.

Đối với một người rất không thích hương vị sầu riêng như anh, anh thậm chí cảm thấy nước thuốc Đông Y còn ngon hơn loại kẹo kia.

Tuy nhiên, khi Tô Nhược Hân xé mở một góc túi thuốc Đông Y đưa cho anh, anh đã uống cạn một cách không hề do dự.

Khi Tô Nhược Hân bóc một viên kẹo sầu riêng đưa tới bên môi anh, anh lại một lần nữa ăn tiếp mà không hề do dự.

Tô Nhược Hân mua, anh nhất định phải ăn.

Tận mắt nhìn Hạ Thiên Tường uống thuốc và ăn kẹo sầu riêng, Tô Nhược Hân bóc một viên kẹo sầu riêng khác, thoải mái cho vào miệng ăn: “Ngon quá.”

Hạ Thiên Tường không có cảm giác gì,  giờ phút này dường như anh đang bị một loại hình phạt tàn nhẫn.

Dường như anh không cảm thấy gì khi ăn những thứ khác, nhưng anh lại có thể cảm nhận sâu sắc hương vị của viên kẹo sầu riêng này.

Tô Nhược Hân không rời đi, vứt dép lê, sau đó rất không có hình tượng bò lên giường của Hạ Thiên Tường, sau đó khoanh chân ngồi ở phía trên, nhìn về phía Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường có chút bối rối, cảm thấy hạnh phúc lại đến quá bất ngờ như thế.

Đột nhiên làm cho anh có chút không thể tin được.