Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 553




CHƯƠNG 553

Nhưng từ khi trải qua chuyện của Hạ Thiên Tường, từ khi chiếm được vô số văn tự trong khối ngọc chữ “Vạn” kia, cô đã biết rằng sự sống và cái chết chẳng qua đều tuân theo quy luật tự nhiên.

Không ai có thể chống lại tự nhiên mà trường sinh bất lão.

Cô cảm thấy bình thường trở lại.

“Đã quen rồi.”

Kết quả, ngay khi Tô Nhược Hân cho rằng Hạ Thiên Tường sẽ không trả lời, anh thấp giọng ném ra ba chữ.

“Hạ Thiên Tường …” Tô Nhược Hân hiểu ra trong nháy mắt.

Sau đó, cô đứng dậy, cũng mặc kệ Hạ Thiên Tường có đang lái xe hay không, dựa vào người anh.

Chỉ là cô đã hạ thấp người xuống.

Cô cũng không muốn bị người nào đó chụp ảnh “dựa vào người” hay gì đó.

Quả thật là cô đang dựa vào người Hạ Thiên Tường.

Nhưng giờ phút này, cô chỉ muốn dựa vào người anh.

Chỉ vì, một câu nói “quen rồi” của anh.

Đó là bởi vì anh đã quen nhìn thấy những hình ảnh sống chết tràn ngập máu này, cho nên không có gì ngạc nhiên khi anh đã từng nhìn thấy nó.

Và loại sống chết đã quen mà anh đang đề cập đến, rõ ràng chính là bản thân anh, cô biết, cô đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ anh mặc áo liệm …

Chiếc xe dừng lại.

Tô Nhược Hân chậm rãi xuống xe.

Sau đó cô thấy Hạ Thiên Tường mở cốp xe ra.

Lúc này cô mới biết rằng thứ mà anh mang theo không đơn giản chỉ là cái ba lô nhỏ trên người kia, những gì nên mang theo anh đều mang theo.

Liếc mắt một cái nhìn thấy túi thuốc mà anh đang mang đến, Tô Nhược Hân đưa tay nhéo khuôn mặt của Hạ Thiên Tường một cái: “Hì hì, coi như anh ngoan.”

Khóe môi Hạ Thiên Tường giật giật, rõ ràng anh lớn hơn Tô Nhược Hân, nhưng sao bây giờ anh lại cảm thấy, mình bị Tô Nhược Hân coi như một đứa trẻ.

Anh xách vali đựng quần áo để thay và túi thuộc, còn cả một cái túi đựng máy tính xách tay, hai người đi vào khách sạn.

Tô Nhược Hân quay đầu lại nhìn chiếc xe việt dã phong cách kia, dáng vẻ của Hạ Thiên Tường rất hào hứng khi lái chiếc xe này.

Lúc vào đại sảnh, Tô Nhược Hân nhớ tới Ô Long khi đặt phòng lúc trưa, rất lịch sự xin lỗi với quản lý đại sảnh, sau đó gọi hai phần mì.

Hạ Thiên Tường phải uống thuốc Đông y, vẫn nên ăn thanh đạm một chút thì tốt hơn, buổi tối cô sẽ cùng anh đi ăn mì.

Về đến phòng, rửa sạch mặt bằng nước lạnh rồi đi ra, mì cũng đã được đưa đến.

Mỗi người một phần mì Dương Xuân, mỗi người còn có cả một quả trứng luộc.

Tô Nhược Hân nhìn quả trứng luộc trong bát của mình, sau đó cười tủm tỉm ghé sát người Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, em có chuyện muốn thương lượng với anh một chút có được không?”