Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 520




CHƯƠNG 520

Chắc chắn là ông ta nghe nhầm rồi, không thể nào.

“Đúng vậy, ông là người có y đức, người từng được ông chữa bệnh đều khen ông. Cho nên tôi tặng ông phương pháp châm cứu này cũng không sao, chỉ cần sau này ông vẫn giữ tấm lòng của người bác sĩ là được.” Tô Nhược Hân ghét nhất là loại bác sĩ chỉ biết có tiền.

Bác sĩ gì mà động tý là nhận phong bì, không cho phong bì thì không chữa bệnh.

Nhưng sau khi gặp Mạc Tử Đơn lần trước, cô có lên mạng tìm hiểu được một số tin tức đánh giá về Mạc Tử Đơn, không tệ lắm.

Cô nói vậy lại giống như một người bác sĩ già đang dạy dỗ học trò của mình.

Nếu cô nói vậy trước khi ra tay cứu chữa cho ông cụ, chắc chắn sẽ bị mọi người cười đến rụng răng.

Nhưng vào giờ phút này, không ai dám chê cười cô, tất cả đều cung kính xem cô thành một bác sĩ lão luyện.

Còn là trình độ của một thần y lão luyện.

Bởi vì trình độ của Mạc Tử Đơn cũng rất cao.

Mà trình độ của Tô Nhược Hân rõ ràng còn cao hơn Mạc Tử Đơn rất nhiều.

“Được, Mạc Tử Đơn tôi nói được thì chắc chắn làm được.”

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ viết những nội dung quan trọng và khẩu quyết cho ông. Sáng mai, ông tới châm kim cho ông cụ.” Tâm trạng Tô Nhược Hân rất tốt khi nghĩ đến việc châm kim cho ông cụ vào sáng mai đã được thu xếp.

Nhìn thấy mạng sống của ông cụ yếu ớt như vậy, cô nhớ tới lúc trước mình định rèn luyện cơ thể vào sáng sớm.

Bây giờ xem ra càng phải rèn luyện buổi sáng nhiều hơn rồi.

Cuộc sống luôn vận động mới là chân lý.

“Được, được.”

Mạc Tử Đơn đã kích động tới run cả người.

Cô gái này đúng là một người kỳ lạ trong giới y học.

Ông ta đã lâu không gặp được bác sĩ nào có y đức và y thuật đều tuyệt vời tới mức khiến ông ta thán phục như vậy.

Tô Nhược Hân uống hết một cốc sữa lại để mắt tới cốc cà phê. Nhưng cô mới định cầm lên, đã nghe Mạc Tử Đơn nói: “Cô bé Tô à, lát nữa cô rút kim xong thì nghỉ ngơi sớm đi, tuyệt đối đừng uống cà phê, sẽ mất ngủ đấy.”

Tô Nhược Hân vốn đang thèm uống cà phê, nghe Mạc Tử Đơn nhắc nhở như vậy thì rút tay lại: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

“Ha ha, thật sự vẫn là đứa trẻ.”

Ông ta nói câu này, bầu không khí xung quanh mới dịu xuống cũng trở nên hòa hợp hơn rất nhiều.

Sắc mặt ông cụ hồng hào hơn.

Tô Nhược Hân lại uống một cốc nước trái cây, cầm lấy giấy bút do Mạc Tử Đơn sai người ta chuẩn bị, xoẹt xoẹt viết xuống phương pháp châm cứu Thanh Khắc mà cô mới thực hiện.