Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 518




CHƯƠNG 518

Tô Nhược Hân không phải đang theo dõi điện tâm đồ mà nhìn chằm chằm vào kim do mình đâm xuống.

Cô đã phát hiện ra tình hình không ổn.

Cô giơ tay điểm vào trên một huyệt đạo khác bên cạnh kim châm cứu bằng bạc trên ngực ông cụ, sau đó đầu ngón tay dùng sức.

Lại nghe bác sĩ trước đó hô không tốt lập tức vui mừng kêu lên: “Nhảy rồi, thật sự nhảy rồi.”

Lúc này, Tô Nhược Hân mới rút tay về, thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch của ông cụ: “Đổi bình truyền dịch này đi, thay bình mới.”

“Thay thuốc gì vậy? Cô nhóc, cháu nói mau đi.” Mạc Tử Đơn còn nhìn Tô Nhược Hân với vẻ mặt sùng bái.

“Không cần thay thuốc, đổi đường glu-cô thành nước muối sinh lí là được rồi.” Tô Nhược Hân căn dặn như vậy.

“Cô nhanh thay đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?” Mạc Tử Đơn thấy y tá vẫn đứng yên tại chỗ, hận không thể xông tới gõ đầu mỗi người.

Lúc này, cô y tá trẻ mới chợt bừng tỉnh, vội vàng đi thay bình truyền dịch. Hai phút sau, bình truyền dịch đã được thay xong.

Từ đường glu-cô chuyển thành nước muối sinh lí. Tô Nhược Hân thật ra chỉ thay đổi rất đơn giản, nhưng sau mấy phút, thiết bị vốn đang kêu tít tít cảnh báo không ngừng đã giống như được làm phép, âm thanh dần trở lại bình thường.

Lúc này, người bên trong và ngoài phòng đều giống như Mạc Tử Đơn, nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt sùng bái.

Quá kỳ diệu.

Từ khi cô gái vào trong phòng ngủ đến lúc này mới chỉ khoảng hai mươi phút. Nhưng bây giờ, ông cụ đã hít thở, sắc mặt cũng tốt hơn.

“Cháu gái, cháu nói cho cậu biết, có phải ông ngoại không sao nữa? Có phải đã cứu ông ngoại về rồi?” Tăng Bá thấy từng chỉ tiêu trên thiết bị đã trở lại bình thường, hưng phấn hỏi Tô Nhược Hân.

Cho dù ở đó còn có bác sĩ và y tá khác nhưng bây giờ ông ta chỉ tin Tô Nhược Hân.

Ông ta đã sớm ném chuyện lúc trước mình luôn miệng không muốn làm cậu của Tô Nhược Hân, không muốn để Tô Nhược Hân gọi ông cụ là ông ngoại lên tận chín tầng trời rồi.

Tô Nhược Hân gật đầu: “Vâng, tạm thời không sao, chỉ là còn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Ông bị bệnh này mấy năm rồi ạ?”

“Năm… Năm năm.”

“À, chiều mai có thể tỉnh lại.”

“Chiều mai có thể tỉnh lại à?” Mắt Tăng Bá sáng rực lên, ánh mắt của những người khác cũng vậy.

“Đúng vậy, cháu có hơi khát rồi. Mẹ nuôi, con muốn uống nước.” Lúc này, Tô Nhược Hân mới phát hiện ra mình hơi mệt. Lúc này quá tập trung chú ý, cho nên bây giờ vừa thả lỏng, cô đã cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

“Nhanh đi rót nước.”

“Nước trái cây.”

“Cà phê.”

Mỗi người nghe được Tô Nhược Hân nói khát đều kêu lên.

Ba phút sau, trước mặt Tô Nhược Hân bày ra mười mấy cốc đồ uống.