Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 509




CHƯƠNG 510

“Mẹ nuôi đừng nôn nóng, ông ngoại sẽ không sao đâu.” Dù vẫn chưa gặp ba của Tăng Hiểu Khê, cũng không biết tình trạng của ông cụ, nhưng Tô Nhược Hân vẫn quyết định an ủi Tăng Hiểu Khê trước.

Thật ra khi bị bệnh, có bệnh nhân là tự doạ mình chết.

Bị bệnh thì sẽ sợ hãi, ảnh hưởng đến tinh thần, sau đó bệnh tình rất khó thuyên giảm, sức khoẻ cũng khó hồi phục.

Cuối cùng chính là tự mình dọa chết mình.

Cho nên chỉ cần có tâm lý vững vàng, không phải là không thể nào chiến thắng được bệnh tật.

“Tất cả bác sĩ riêng đều đã có mặt, đang cấp cứu.” Lúc này, Tăng Hiểu Khê bắt đầu nức nở.

Tô Nhược Hân nắm chặt tay bà ta, sau đó nghĩ đến câu nói của Hạ Thiên Tường, sau đó, cô cũng nói với Tăng Hiểu Khê: “Có con ở đây, đừng sợ.”

Nghe thấy câu này của Tô Nhược Hân, tay của Tăng Hiểu Khê mới không run rẩy nữa.

Hai người cùng rời khỏi biệt thự, Cận Hồng Huy đã đợi ở đó từ lâu: “Vợ, bé Tô, mau lên xe đi.”

Tô Nhược Hân kéo Tăng Hiểu Khê lên xe, cảm nhận được bà ta vẫn không ngừng run rẩy.

Tăng Hiểu Khê thật sự lo lắng cho ba của bà ta, ngay cả hai cốc cà phê vẫn còn bốc hơi nóng, có lẽ vừa được đặt lên cũng không chú ý đến.

Không thể không nói, Cận Hồng Huy thật sự là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt nói được làm được.

Cô chợt nghĩ tới Tô Cảnh Đình.

Nếu Tô Cảnh Đình bị bệnh, chắc cô cũng sẽ lo lắng giống Tăng Hiểu Khê.

Nhưng lại cảm thấy bản thân bị coi thường.

Cô lên xe, liếc mắt nhìn về phía phòng của mình.

Nếu Hạ Thiên Tường nhìn thấy ánh nhìn của cô, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn rời đi.

Tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại nhà họ Cận nữa.

Nếu không nhà họ Cận mất cái gì Hạ Thiên Tường đều phải chịu trách nhiệm.

Xe chạy khỏi biệt thự nhà họ Cận. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Mãi đến khi cổng đóng, Tô Nhược Hân mới quay đầu lại, cũng may Tăng Hiểu Khê vì đang lo lắng cho ba nên không chú ý đến cô, nhưng Tô Nhược Hân vẫn hơi chột dạ nhìn về phía Cận Hồng Huy, không biết ông ta có chú ý đến việc cô cứ mãi quay đầu như thế không.

Có thể nhìn thấy qua kính chiếu hậu.

Nhưng nhìn thấy thì cô cũng phải bình tĩnh.

Dù sao chỉ nhìn thấy hành động khác thường của cô thôi, không liên quan đến Hạ Thiên Tường thì sẽ không sao cả.

Trên đường khuya, đi rất xa mới gặp được một chiếc xe, Cận Hồng Huy đã chạy nhanh lắm rồi, nhưng Tăng Hiểu Khê vẫn không ngừng thúc giục: “Hồng Huy, ông chạy nhanh lên, chạy nhanh lên đi.” Giọng nói bà ta nghẹn ngào, thúc giục xong lại bắt đầu nhìn điện thoại, xem người nhà có nhắn tin đến không.