Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 487




CHƯƠNG 487

“Vâng.” Tô Nhược Hân đồng ý, nhanh chóng quay về phòng, lúc nằm trên giường tròn lớn, cô nhìn rèm vải màu hồng đang rũ xuống, cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Sau đó, cô mở điện thoại ra.

Lúc trước sau khi ra khỏi cục cảnh sát lên xe cô đã muốn xem điện thoại rồi.

Dẫu sao từ khi điện thoại bị tịch thu, ở trong phòng tạm giam cô rất nhớ điện thoại, rất muốn xem nó.

Nhưng lúc lên xe đã bắt đầu trò chuyện với Tăng Hiểu Khê.

Cho nên vẫn luôn không có thời gian xem điện thoại.

Bây giờ mở ra, trong điện thoại có rất nhiều thông báo.

Không ngừng hiện lên.

Nhưng Tô Nhược Hân vẫn tìm đến số điện thoại của Hạ Thiên Tường.

Mở ra, không có một tin nhắn nào cả.

Cô nhìn khung trò chuyện trống không của hai người, chợt hơi ngơ ngác.

Tại sao người khác gửi cho cô nhiều tin nhắn như thế, anh lại không gửi gì cả?

Anh nói anh thích cô, chẳng lẽ thật sự là nói đùa sao?

Lúc này, Tô Nhược Hân chợt hơi lo được lo mất.

Sau đó, vào lúc cô ngẩn người, điện thoại đột nhiên reo lên, thấy à Hạ Thiên Tường gọi đến, Tô Nhược Hân lập tức nghe máy theo phản xạ có điều kiện: “Hạ Thiên Tường, sao anh không gửi tin nhắn nào cho tôi cả vậy?”

“Chỉ muốn gọi điện thoại thôi.”

“Ặc.”

“Gọi điện thoại có thể nghe thấy giọng nói, gửi tin nhắn thì không.”

Tô Nhược Hân cho câu này max điểm, cô thích nghe.

“Nói đi, không phải anh và mẹ nuôi luôn không hợp nhau sao, tại sao lại cho tôi nhận bà làm mẹ nuôi?”

“Hôm qua anh đã nói với em rồi, em đi theo anh sẽ chỉ gặp nguy hiểm thôi, không an toàn.”

“Cho nên anh muốn lợi dụng mẹ nuôi bảo vệ tôi.”

“Không phải lợi dụng, là bà ta muốn.”

“Hạ Thiên Tường, Triệu Giai Linh sao rồi?”

“Tàn phế rồi.”

Đầu tiên Tô Nhược Hân hơi sửng sốt, sau đó trong đầu hiện lên hình ảnh “sáu miếng băng gạc”.

Người đàn ông xấu xa này để lại sáu miếng băng gạc trong bụng Trần Ngọc Thuý, bây giờ chắc chắn mỗi ngày bà ta đều rất khó chịu.

Chắc hẳn việc Triệu Giai Linh bị tàn phế cũng liên quan đến người đàn ông này.

“Mau cho tôi biết, có phải anh làm không?”

“Ừm.” Hạ Thiên Tường thẳng thừng thừa nhận.

Tô Nhược Hân hỏi anh cái gì, anh đều sẽ nói thật.