Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 418




Chương 418

Chỉ có hai chữ: “Chưa uống.”

Cô điên mất, bận rộn cả buổi chiều đích thân bốc thuốc rồi sắc thuốc, sau đó đích thân mang đến cho anh, kết quả anh lại chưa uống.

Tô Nhược Hân gọi thẳng điện thoại cho Hạ Thiên Tường.

Phía bên kia lập tức nghe máy.

Nhưng lại chỉ im lặng, giống như không hề nghe máy.

“Vì sao chưa uống?”

“Không muốn uống.” Vẫn là cách trả lời rất Hạ Thiên Tường.

“Không muốn uống cũng phải uống.”

“Không uống.”

Hạ Thiên Tường lại rất cố chấp, dù sao cũng vẫn là cảm giác sống chết không chịu uống.

Tô Nhược Hân giậm chân: “Hạ Thiên Tường, anh có biết, thuốc này là tôi đích thân đến tiệm thuốc bốc. Để không bị người khác đánh tráo một vị thuốc nào, tôi đã đứng trước quầy, nhìn không chớp mắt không? Còn nữa, chị Chiêm muốn sắc thuốc cho anh, tôi cũng không đồng ý. Tôi sắc mười thang thuốc hết cả một buổi chiều, cũng đứng trong bếp canh chừng cả một buổi chiều. Sau đó, ăn tối xong, tôi lại trông mong, không ngại cực khổ đích thân xách đến cho anh, nhưng anh lại nói một câu không muốn uống là không uống luôn. Hạ Thiên Tường, anh có lỗi với tôi.”

Gào lên liên tục, nếu lúc này Hạ Thiên Tường đứng trước mặt cô, cô chắc chắn sẽ tát cho anh một cái, câu trả lời của anh đã chọc giận cô.

Cô thật sự giận.

Cô tức giận.

Một hơi nói xong, kết quả phía bên kia lại yên tĩnh, không có bất kỳ phản hồi nào.

“Hạ Thiên Tường, anh không chịu chữa trị, cả đời này sẽ không yên ổn đâu. Anh không muốn cùng ăn cơm với tôi à? Em muốn thấy dáng vẻ anh ăn những món có mùi vị.” Không biết vì sao, rõ ràng rất tức, nhưng khi lên tiếng lần nữa, cô lại không hiểu sao dỗ Hạ Thiên Tường giống như dỗ một đứa trẻ.

Cô không thể tưởng tượng nổi, trong các món ăn của một người đã hơn hai mươi tuổi đều không có bất kỳ mùi vị gì.

Nếu đổi lại là cô, cô chắc chắn phát điên.

Im lặng.

Đầu dây bên kia điện thoại vẫn im lặng giống như lúc đầu.

Khi Tô Nhược Hân sắp dựng hết cả tóc gáy lên, hận không thể xông đến trước mặt Hạ Thiên Tường, phía bên kia lại đột nhiên lên tiếng: “Rất muốn anh uống?”

Gần như không thèm suy nghĩ, Tô Nhược Hân lập tức nói: “Đương nhiên, nếu không sao tôi phải nhọc lòng vừa bốc thuốc rồi lại sắc thuốc mang đến cho anh cơ chứ?”

“Anh uống.”

Sau đó, Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng xột xoạt giống như vừa xuống giường của người đàn ông. Tiếp theo, hình như là tiếng mở tủ lạnh: “Bật nước đun nóng gói thuốc là có thể uống được rồi, có đúng không?”

“Đúng vậy.” Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh, dường như lập tức xoa dịu cảm xúc tức giận của cô, khiến cô chỉ nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên kia.

Sau đó, là tiếng rót nước.