Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 391




CHƯƠNG 391

Tiền lương của chị Trương Tô Nhược Hân đề cập tới. Hạ Thiên Tường nghĩ tới Lục Diễm Chi vừa bảo anh vứt bỏ Tô Nhược Hân, lập tức đoán ra được mọi chuyện.

“Chuyện này… chuyện này…” Hạ Thiên Tường vừa hỏi vậy, quản gia lập tức không biết trả lời thế nào, khóe mắt lặng lẽ liếc nhìn xuống phía dưới tầng.

Lúc này, Lục Diễm Chi đang ngồi trên sofaa trong phòng khách tầng một. Lúc ông ta chạy qua, có nhìn thấy.

Cho dù Hạ Thiên Tường đánh thức rất nhiều người.

Chẳng qua mỗi người vẫn ở trong phòng của mình, trừ ông ta thì không ai đi ra.

Bởi vậy, trong biệt thự này vẫn vắng vẻ. Lục Diễm Chi chắc chắn nghe được cuộc nói chuyện giữa ông ta và Hạ Thiên Tường.

Nhưng ông ta ngập ngừng chừng ba giây, vẫn không nghe được giọng nói của Lục Diễm Chi.

Ông ta lại hiểu rõ, Lục Diễm Chi muốn ông ta gánh vác, bảo ông ta tuyệt đối không thể nói ra chuyện bà ta đuổi việc chị Trương.

Quản gia mím môi, nơm nớp lo sợ nói: “Trong nhà chị Trương có chuyện nên tự từ chức. Bà chủ nói chị ta có công chăm sóc cho cậu chủ, đặc biệt cho chị ta năm triệu, cũng xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.”

Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì bất chợt bước lên một bước, dáng người cao ngất đứng trước lan can, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Diễm Chi dưới tầng. Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Phương Tấn.

Hơn nửa đêm, Phương Tấn vẫn còn đang hãi hùng khiếp vía, vừa nghe được tiếng chuông điện thoại di động vang lên, đã lập tức nghe máy.

“Cậu Hạ, có việc gì sao?” Mặc dù biết Hạ Thiên Tường gọi điện thoại cho anh ta muộn thế này, chắc chắn không phải là muốn nói vài câu chuyện phiếm, nhưng anh ta vẫn hy vọng Hạ Thiên Tường muốn tìm anh ta nói chuyện phiếm, tuyệt đối đừng lại xuất hiện công việc như bảo anh ta điều tra Căn Nguyên ‘ gì đó nữa.

“Điều tra xem trong nhà chị Trương đã xảy ra chuyện gì. Tôi muốn có kết quả sau mười phút.”

“Vâng.” Phương Tấn nghe được là chị Trương thì thở phào nhẹ nhõm. Anh ta không sợ đi điều tra người quen. Sau khi cúp máy, Phương Tấn lập tức đi điều tra.

Ánh mắt Hạ Thiên Tường vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lục Diễm Chi dưới tầng. Nhưng lúc nói chuyện, đối tượng nói chuyện vẫn là quản gia phía sau: “Quản gia Mục, cho tôi số điện thoại của chị Trương.”

Người của Tô Nhược Hân chính là người của anh.

Không ai có thể đuổi việc.

“Chuyện này… Tôi… Tôi đi tìm đã.” Quản gia Mục hoảng loạn. Hơn nửa đêm, rõ ràng trời lạnh cắt da cắt thịt, ông ta lại đổ mồ hôi lạnh đầy mặt và đầu.

“Ông đưa điện thoại cho tôi.” Hạ Thiên Tường căn bản không cho phép quản gia tùy tiện rời đi, đã đòi luôn điện thoại di động của ông ta.

Quản gia Mục lại liếc nhìn xuống dưới tầng, cảm thấy giờ phút này mình làm gì cũng sai.

Ông ta nói ra số điện thoại của chị Trương, bà chủ chắc chắn sẽ oán trách ông ta. Nhưng nếu không nói, xem tình hình cậu chủ bây giờ, sẽ không bỏ qua cho ông ta.

“Đưa cho tôi.” Hạ Thiên Tường lại quát một tiếng chói tai.

Mục quản gia hoảng sợ tới mức giật mình, giờ phút này cảm thấy mạng nhỏ cũng sắp hết một nửa rồi.

Ông ta đành run rẩy đưa điện thoại cho Hạ Thiên Tường.

Dưới tầng, Lục Diễm Chi trước sau vẫn ngồi yên, cuối cùng đã có phản ứng: “Thiên Tường, con đừng làm khó quản gia nữa. Là mẹ đuổi việc chị Trương.”