Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1357




Chương 1357

Chỉ cần bà ta còn nhớ thì bà ta sẽ không dám gặp Hạ Thiên Hương.

Giống như lúc này vậy, tiếng Hạ Thiên Hương ở ngoài kia rõ mồn một như thế vậy mà bà ta lại không dám đi ra gặp con.

Bà ta thật sự không dám.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Lục Diễm Chỉ giàn giụa nước mắt. Bà ta bất chấp tất cả, thình lình quỳ xuống trước mặt Tô Nhược Hân…

Tô Nhược Hân đang quan sát con sâu độc trong cái bình nhỏ trên tay thì bỗng cảm nhận được có một làn gió vút qua, bấy giờ cô mới phát hiện Lục Diễm Chi đang quỳ với mình, vội vàng nắm lấy tay bà ta. Từ lúc con sâu độc bị hút ra, Tô Nhược Hân đã biết tất cả những chuyện Lục Diễm Chỉ đã gây ra với mình gần đây là do bà ta bị sâu khống chế. Cô không còn trách Lục Diễm Chi nữa, thêm việc bà †a là mẹ của Hạ Thiên Tường, sao cô có thể để Lục Diễm Chỉ quỳ với cô được? “Chủ tịch Lục, bà đừng làm vậy.”

“Không, tôi phải làm! Nếu cô không thôi miên cho tôi, tôi sẽ quỳ mãi như này!” Nói rồi Lục Diễm Chi muốn giãy khỏi tay Tô Nhược Hân ra để quỳ tiếp.

Tô Nhược Hân dở khóc dở cười: “Chủ tịch Lục, tôi có nói không thôi miên cho bà bao giờ đâu?”

Lục Diễm Chỉ ngẩn ra: “Cô vừa lắc đầu mà, chẳng lẽ không phải…”

Thế Tô Nhược Hân mới biết Lục Diễm Chi đã hiểu lầm mình, cô ngượng ngùng cười: “Ban nấy tôi lắc đầu nghĩa là bây giờ không thôi miên cho bà được, tôi đang mệt bở hơi tai đây. Giờ tôi yếu lắm, cần phải nghỉ ngơi, phải bồi bổ lại tinh thần và thể lực đã”

Lục Diễm Chi chớp mắt tiêu hóa câu nói của Tô Nhược Hân, cuối cùng bà ta cũng hiểu ra: “Vậy ra ý cô là bây giờ chưa thôi miên cho tôi được, đợi cô khỏe lại cô sẽ thôi miên cho tôi à?”

“Vâng.” Tô Nhược Hân gật đầu.

Cô đã có kinh nghiệm thôi miên cho Hạ Thiên Hương nên làm với Lục Diễm Chi sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Vậy khi nào cô thấy khỏe hơn rồi, làm được thì làm liền cho tôi nhé.” Lục Diễm Chi mừng húm, rất muốn Tô Nhược Hân có thể thôi miên cho mình ngay bây giờ.

“Nhưng có một chuyện tôi phải nói rõ với bà, bà suy nghĩ kỹ rồi hãng quyết định có muốn thôi miên hay không.” Giờ phút này, Tô Nhược Hân cũng không muốn cử động nên nói rõ tất cả cho Lục Diễm Chi biết. Sớm muộn gì cũng phải nói, chỉ bằng nói sớm để Lục Diễm Chi có quyết định sớm.

“Chuyện gì? Cô nói đi.” Lục Diễm Chỉ thấp thỏm bất an nhìn Tô Nhược Hân, sợ cô đổi ý.

“Thôi miên có một tác dụng phụ, đó là đoạn ký ức bà bị thôi miên sẽ biến mất nhưng không phải biến mất hoàn toàn mà sẽ đi vào đầu người thôi miên bà, như thế bà có còn đồng ý không?” Tô Nhược Hân nghiêm túc giải thích. Từ khi biết lúc trước Lục Diễm Chỉ đối xử ác độc với mình không phải do ý bà ta muốn thế, cô thấy Lục Diễm Chỉ thuận mắt hơn hẳn.

Lục Diễm Chi sửng sốt một lát rồi nói ngay: “Thế là những gì tôi đã làm với Thiên Hương, bây giờ cô sẽ… cô sẽ…” Hỏi tới đây, bà ta im bặt.

“Đúng vậy, tôi sẽ biết hết tất cả. Cũng chính vì biết đoạn ký ức Thiên Hương không muốn nhớ lại, thấy sự thay đổi về hành động lẫn ánh mắt của bà qua trí nhớ của cô ấy nên tôi mới chắc chắn bà bị ấm sâu độc. Bà bị sâu độc chiếm hữu trí óc nên mới làm ra mấy chuyện đó.”

Lục Diễm Chỉ đã hiểu: “Thì ra là vậy.” Cuối cùng bà ta cũng hiểu vì sao Tô Nhược Hân biết về bệnh nhức đầu của bà ta rồi.

Hóa ra ở giữa nhiều mắt xích như thế.

“Vậy rồi bà có muốn thôi miên nữa không?” Hiếm khi Lục Diễm Chỉ nói chuyện với cô một cách hòa nhã, bình tĩnh thế này, không còn tỏ ra trịch thượng với cô nữa, Tô Nhược Hân cũng muốn giải quyết dứt điểm với bà ta.

“Chỉ là đoạn ký ức liên quan tới Thiên Hương đó thôi, được không?” Sau một lúc đắn đo, Lục Diễm Chi thận trọng hỏi.

“Chủ tịch Lục yên tâm, tôi sẽ không tìm hiểu sâu vào những chỗ khác ngoài đoạn ký ức đó đâu. Tôi sẽ tìm đoạn ký ức đó của bà thông qua trí nhớ của Thiên Hương.”