Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1356




Chương 1356

Đương nhiên, chính vì là sâu sống di chuyển được nên mới bị hút ra, nếu là vật tĩnh như linh kiện thì chắc chắn sẽ không hút ra được.

Tô Nhược Hân tuể oải gật đầu: “Là nó, đây là sâu độc.

Dứt lời, cô đứng dậy lại gần Lục Diễm Chi tự mình cởi trói cho bà ta.

Đột nhiên được cởi trói nên Lục Diễm Chi vẫn chưa quen.

Bà ta nằm ở đó khoảng ba giây mới chậm rãi ngồi dậy, quay đầu nhìn cái bình nhỏ trên tay Tô Nhược Hân.

Giờ phút này, hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra, bà ta thấy chúng chẳng khác nào một cơn ác mộng vậy.

Ngoài phòng, có lẽ Hạ Thiên Hương đã thoát ra khỏi người đưa cô ấy ra khỏi đây rồi quay về, cô ấy đang vừa gõ cửa vừa kêu mẹ.

Lục Diễm Chi nghe từng tiếng gào “Mẹ ơi” kia thì rơi lệ: “Tô Nhược Hân, Thiên Hương nó quên hết mọi thứ rồi thật sao?”

Nếu không thì đời nào Hạ Thiên Hương chịu gần gũi với bà ta chứ?

Chắc chắn Hạ Thiên Hương cực kỳ căm hận bà ta.

“Đúng vậy, tôi đã thôi miên cho cô ấy quên đi ký ức không vui đó rồi.” Tô Nhược Hân gật đầu, Lục Diễm Chỉ của lúc này mới là bình thường.

Vậy ra những biểu hiện khác thường lúc trước của bà ta là do con sâu trong bình.

Lục Diễm Chỉ giàn giụa nước mắt: “Tô Nhược Hân, cô thôi miên cho cả tôi luôn được không?” Bà ta không muốn nhớ lại chuyện mình đã gây ra với Hạ Thiên Hương, lúc này nghe Hạ Thiên Hương gọi bà ta là mẹ thì bà ta bất giác nhớ về ký ức ấy, chỉ ước gì có thể chết đi cho xong.

Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, không thể tin được bà ta lại bị sâu độc khống chế làm ra chuyện vô nhân tính với con gái ruột thịt của mình.

“Bà muốn thôi miên thật à?” Tô Nhược Hân không ngờ bây giờ Lục Diễm Chi lại có yêu cầu như vậy.

“Phải, tôi muốn làm, làm ngay bây giờ!” Nếu không, cả đời này bà ta không còn mặt mũi nào gặp con gái ruột của mình nữa.

Dù con gái đang ở ngoài cửa, bà ta cũng không có tư cách gì để gặp con bé.

Hạ Thiên Hương không nhớ song bà ta lại nhớ.

Trước đây, Lục Diễm Chỉ chẳng buồn quan tâm một cách vô liêm sỉ như thế là do trong đầu có một giọng nói luôn bảo với bà ta rằng, tất cả những gì bà ta làm với Hạ Thiên Hương đều là lẽ đương nhiên, là chuyện thường tình.

Còn giờ đây, sâu độc đã bị Tô Nhược Hân hút ra khỏi đầu nên tâm trí Lục Diễm Chi đã bình thường trở lại, không còn bị khống chế nữa.

Bà ta hiểu mình yêu thương Hạ Thiên Hương biết nhường nào.

Hai đứa con một trai một gái, một là Hạ Thiên Tường, một là Hạ Thiên Hương, đều là sinh mạng của bà ta.

Là động lực để bà ta kiên trì sống đến ngày hôm nay.

Nếu không thì chỉ với việc Hạ Sâm đi lăng nhăng khắp nơi, có lẽ bà ta đã vứt bỏ thân phận và địa vị của bà Hạ, không có được thành tựu như bây giờ rồi.

Lục Diễm Chi tỏ ra quyết tâm là thế nhưng Tô Nhược Hân lại lắc đầu.

Nhận ra cô lắc đầu, Lục Diễm Chi thoáng chốc hoảng hốt: “Tô Nhược Hân, phải làm gì cô mới chịu thôi miên cho tôi?” Nói chung, dù sao chăng nữa bà †a cũng không muốn nhớ lại tất cả những gì mình đã gây ra cho Hạ Thiên Hương.