Chương 1353
Gô ấy không biết bệnh tình của Lục Diễm Chi, nhận định rằng Tô Nhược Hân đang làm chuyện xấu đối với mẹ mình.
“Cô Thiên Hương, bác sĩ Tô đang chữa bệnh cho chủ tịch Lục.” Mắt thấy Hạ Thiên Hương đang tới gần Tô Nhược Hân, định đoạt lấy chiếc bình trong tay cô, lại liếc mắt nhìn thứ đang chuyển động dưới da đầu Lục Diễm Chỉ cách bình nhỏ càng ngày càng gần, phản ứng đầu tiên của Hạ Tam chính là ngăn cản Hạ Thiên Hương, nếu không tất cả sẽ trở thành công cốc.
Tô Nhược Hân bất đắc dĩ lắc đầu: “Hạ Tam, đưa Thiên Hương đi đi.”
“Chị dựa vào đâu mà bảo Hạ Tam đưa em đi? Hạ Tam là người của anh em, cho dù anh trai em có thích chị thì chị cũng không thể dùng người của anh ấy để bắt nạt chính em gái ảnh! Em nói cho chị biết, em họ Hạ, mang cùng một dòng họ với anh trai em, cả đời này em chính là em gái ruột của anh ấy, còn chị, anh trai em cưới chị thì hai người có quan hệ, chỉ cần anh trai em chưa cưới chị thì chị chẳng là cái gì trong nhà họ Hạ cả, thế nên chị đừng có mơ mà đòi ra lệnh cho Hạ Tam làm gì em.”
“Hạ Tam, đưa Thiên Hương ra ngoài, nhanh lên!”
Tô Nhược Hân thấy Hạ Thiên Hương vươn một tay ra định đoạt lấy bình nhỏ trong tay mình thì vội vàng giơ tay còn lại ra ngăn cản, “bộp” một tiếng, Tô Nhược Hân cảm thấy cánh tay như sắp gãy đến nơi rồi.
Thế nhưng cánh tay còn lại vẫn tiếp tục lắc bình nhỏ, không vì Hạ Thiên Hương thình lình xuất hiện mà thả chậm tốc độ.
Không thể chậm lại.
Nếu không tất cả những cố gắng lúc trước đều trở thành vô nghĩa.
Thứ kia thực sự ra rồi.
Hạ Tam thấy Tô Nhược Hân dùng cánh tay ngăn Hạ Thiên Hương thì chỉ đành buông đầu Lục Diễm Chỉ ra, tiến lên kéo Hạ Thiên Hương lại: “Cô Thiên Hương, cô Nhược Hân thực sự đang chữa bệnh cho chủ tịch Lục, cô không thể làm phiền được.”
Giọng điệu của anh ta hơi lạnh lùng, bởi nếu vì chuyện này mà Tô Nhược Hân bị thương, anh †a cũng không có cách nào ăn nói với Hạ Thiên Tường.
Tới lúc đó bị phạt là chuyện nhỏ, Hạ Thiên Tường vì chuyện này mà giận lây sang nhiều người vậy thì đúng là cái mất nhiều hơn cái được.
Còn nữa, rõ ràng là Tô Nhược Hân gần thành công rồi, nếu vì sự xuất hiện của Hạ Thiên Hương mà thất bại thì cuối cùng người gặp xui xẻo chính là Lục Diễm Chi chứ không phải anh ta và Tô Nhược Hân.
Bởi lẽ tới lúc đó chỉ sợ Lục Diễm Chỉ sẽ lại phải trải qua một lần dẫn vặt như này nữa.
Cái loại cảm giác giày vò đầu đau như búa bổ này †uy rằng anh ta không tự trải qua, thế nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của Lục Diễm Chỉ làm có thể cảm nhận được phần nào rồi.
Vô cùng đau đớn.
Hạ Thiên Hương lại nhất quyết cho rằng Tô Nhược Hân đang hành hạ mẹ mình: “Hạ Tam, anh vậy mà lại hợp lực cùng Tô Nhược Hân làm bùa chú với mẹ tôi, anh thật quá đáng, tôi nhất định sẽ bảo anh trai không tha cho anh.” Thân thể bị người ta khống chế, không thể tiến lên cướp bình nhỏ trong tay Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Hương vô cùng sốt ruột.
Giờ khắc này tất cả sự chú ý của Tô Nhược Hân đều đặt lên người Lục Diễm Chỉ.
Hạ Thiên Hương nói gì cô đều mắt điếc tai ngơ.
Tốc độ lắc bình vẫn giữ nguyên như cũ, thế nhưng tốc độ di chuyển của thứ kia lại chậm lại.
Đây là do Hạ Tam buông đầu của Lục Diễm Chỉ ra, mà bởi vì quá đau đầu Lục Diễm Chi theo bản năng bắt đầu lắc đầu nguầy nguậy.
Bà ta vô thức ngẩng đầu lên rồi cúi xuống, liều mạng đập đầu vào ghế nằm.
Bởi vì cơn đau khi đập đầu vào ghế không sánh bằng cơn đau đầu hiện tại, thế nên chỉ có thể mới làm bà ta quên bớt đi cơn đau đầu kia thôi.