Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1351




Chương 1351

Mùi hương lạ này ban đầu chỉ nhàn nhạt, gân như là ngửi không thấy, thế nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi đi, mùi hương này từ nhạt chuyển thành nồng, cả căn phòng nhất nhanh đã bị mùi hương lấp đầy.

Mùi hương lạ này khiến cho tình trạng đau đầu của Lục Diễm Chi càng thêm nghiêm trọng.

Mắt thấy Lục Diễm Chỉ đã sắp không kiên trì nổi nữa rồi, bà ta không ngừng đập đầu vào ghế nằm của mình.

Tuy rằng ghế nằm làm bằng gỗ, đập đầu xuống cũng không đến mức toi mạng, thế nhưng nếu cứ tiếp tục đập đầu thì sẽ ảnh hưởng đến tiến triển.

Tô Nhược Hân híp mắt, không hề chần chừ nói: “Hạ Tam, giữ đầu của chủ tịch Lục, không được để động đậy.”

“Điều này..” Hạ Tam do dự, đây là Lục Diễm Chi đó, anh ta đúng là có hơi không dám xuống tay.

Tô Nhược Hân cũng không làm khó anh ta mà hỏi Lục Diễm Chi: “Chủ tịch Lục có ý kiến gì không? Nếu bà có ý kiến tôi sẽ lập tức dừng lại, đồ vật trong não bà cứ tiếp tục nằm im ở đó là được, dù sao có giữ nó cả đời thì cũng là việc của bà, tôi cũng chẳng đau chẳng ngứa chẳng khó chịu gì.”

“Hạ Tam, cậu… Cậu tới đây…” Lục Diễm Chi cắn răng gật đầu: “Nhanh… Nhanh lên chút…”

Hạ Tam bội phục nhìn Tô Nhược Hân, có Tô Nhược Hân cưỡng ép Lục Diễm Chỉ đồng ý, vậy thì anh ta có thể yên tâm ấn chặt Lục Diễm Chỉ không cho bà ta động đậy rồi.

Đúng vậy, nếu không phải vì ngại thân phận của Lục Diễm Chi, nhiệm vụ này đối với anh ta chỉ là chuyện nhỏ, không tốn sức chút nào.

Sự khác biệt giữa lần này với nhiệm vụ lần trước chẳng qua nằm ở việc đối tượng là Lục Diễm Chi mà thôi.

Nhưng Lục Diễm Chỉ đã tự mình đồng ý rồi, anh ta sẽ không sợ nữa.

Đi tới phía trước giữ chặt đầu Lục Diễm Chi, cho dù là động đậy với biên độ nhỏ cũng không được phép.

Trong phòng, mùi hương càng ngày càng đậm, nồng đến độ như là lúc hoa nhài nở rộ vậy, tuy nhiên mùi hương này lại không giống mùi hoa nhài.

Đầu Lục Diễm Chi không thể động đậy nhưng vẫn có thể kêu gào.

Tô Nhược Hân không chặn miệng của bà ta.

Không cho động đậy đã là một loại cực hình rồi, thế nên cô để cho bà ta kêu.

Coi như là một cách giải tỏa khác.

Nhưng mà cứ gào rồi lại gào, giọng nói của Lục Diễm Chi bắt đầu khàn khàn, cho dù bà ta có muốn kêu gào cũng không có cách nào kêu to được nữa.

Có lẽ là do rất rất đau, khuôn mặt của Lục Diễm Chi đã hơi vặn vẹo.

Cả người đổ mồ hôi như mưa.

Ngay đến Hạ Tam cũng có hơi không nỡ nhìn.

Dù sao cũng là mẹ của anh Hạ, loại khổ sở này đúng là hơi quá.

Nhưng mà mỗi lần nhìn về phía Tô Nhược Hân, biểu cảm của cô luôn là vẻ kiên định, tuyệt đối không bị tình huống của Lục Diễm Chi quấy rầy, vẫn bình tĩnh lắc bình nhỏ trong tay.

Dáng vẻ thong dong thế kia, nếu không phải anh ta biết cô mới vừa tốt nghiệp cấp ba thì thậm chí sẽ không dám tin Tô Nhược Hân chỉ là một cô bé mới lớn.

Hai mươi mấy phút trôi qua.

Hai mươi mấy phút này đối với Lục Diễm Chi mà nói không khác gì chốn địa ngục trần gian.

“Tô Nhược Hân, còn bao lâu nữa?” Lục Diễm Chỉ gào khóc hỏi: “Vẫn chưa tới nửa tiếng sao?”

Nếu không phải từ hôm qua tới giờ bà ta đã được sâu sắc lĩnh giáo chứng đau đầu này đau khổ đến nhường nào thì Lục Diễm Chi nghĩ mình rất khó có thể kiên trì tời bước này.