Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1348




Chương 1348

Lục Diễm Chi không thể cử động, chỉ có thể tò mò quan sát từng hành động của Tô Nhược Hân để xua đi nỗi dẫn vặt khó chịu khi bị trói không thể di chuyển của mình lúc này.

Bà ta hoàn toàn không hiểu Tô Nhược Hân định làm gì.

Mà Tô Nhược Hân cũng không có ý định giải thích.

Nhưng Tô Nhược Hân không nói, Lục Diễm Chi càng tò mò rốt cuộc thứ trong đầu mình là gì.

Bà ta luôn cảm thấy rằng Tô Nhược Hân đang lừa mình, nhưng có Hạ Tam ở đây, bà ta cảm thấy có thể Tô Nhược Hân đã mua chuộc Hạ Tam, nhưng dù Hạ Tam nghe lời Tô Nhược Hân thì cũng không dám phản bội Hạ Thiên Tường đúng không?

Đám thuộc hạ của Hạ Thiên Tường trung thành với Hạ Thiên Tường nhường nào, bà ta là mẹ nên biết rõ nhất.

Bởi vì bà ta đã thử rất nhiều lần.

Bà ta chưa bao giờ đột phá được vòng vây của người của Hạ Thiên Tường.

Bà ta nhìn thuốc trong tay Tô Nhược Hân, Hạ Tam cũng nhìn thuốc trong tay Tô Nhược Hân.

Hai người đều không hiểu Tô Nhược Hân định làm gì.

Đột nhiên Tô Nhược Hân cầm balo lên, sau đó mở khoá đưa tay lấy một thứ từ bên trong ra.

Khi cô cầm thứ đó trong tay, Hạ Tam và Lục Diễm Chi nhìn thấy đều sững người, sau đó đồng thanh hỏi: “Cô đã có lọ vì sao còn bảo cậu Hạ (Thiên Tường) đi tìm nữa?”

Đúng vậy, trong tay Tô Nhược Hân là một chiếc lọ nhỏ trong suốt, không lớn, có nắp.

Chính là lọ thuỷ tinh trong suốt mà Tô Nhược Hân nhờ Hạ Thiên Tường tìm.

“Ha, nếu chủ tịch Lạc đã hiểu thì cần gì phải hỏi nữa. Đúng thế, tôi muốn đẩy anh ấy đi, như vậy nếu giữa chừng xảy ra chuyện gì, bà không kiên trì được thì dẫu sao Thiên Tường cũng không nhìn thấy, anh ấy muốn trách tôi, tôi cũng không nhận. Ừm, tốt nhất là bà hãy không kiên trì được.”

“Cô… Cô muốn tận mắt nhìn tôi chết đúng không?

Vậy tôi sẽ không làm như ý cô muốn, tôi nhất định sẽ kiên trì cho đến khi Thiên Tường về với lúc đó tôi sẽ bảo nó rời xa cô, không bao giờ gặp lại nữa” Lục Diễm Chỉ hận nghiến răng nghiến lợi.

“Tuỳ bà thôi, dù sao bà muốn kiên trì thì kiên trì, không kiên trì tôi cũng sẽ không khuyên, ha ha, sắp bắt đầu rồi đây.” Khi Tô Nhược Hân nói câu này, cô đã đổ vốc thuốc trong tay vào lọ trong suốt vừa lấy ra từ balo.

Khi tất cả thuốc đều được cho vào trong lọ, Hạ ‘Tam vẫn không kìm được hỏi: “Cô Tô chuẩn bị lọ này từ khi nào vậy?”

Tô Nhược Hân mỉm cười: “Từ khi ở thành phố T tôi đã có rồi.”

“Cô đã biết trước phải dùng thứ này cho tôi nên vấn luôn mang theo bên người?” Lục Diễm Chỉ ngẩn người, Tô Nhược Hân thật sự định cứu mình ư? Nếu không tại sao lại luôn mang theo bên mình?

“Lúc đầu chỉ là suy đoán, tới đây gặp chủ tịch Lục, tôi mới xác nhận.”

“Cho nên khi cô suy đoán là đã chuẩn bị sẵn lọ thuỷ tinh này để dự phòng bất cứ lúc nào?” Lục Diễm Chi hoàn toàn không ngờ Tô Nhược Hân lại đã biết rõ tình hình của mình từ lâu.

“Đúng.” Tô Nhược Hân điềm đạm đáp, sau đó lắc nhẹ chiếc lọ để thuốc bên trong đều nhau, sau đó cô đột nhiên tăng tốc.

Đúng thế, tốc độ rất nhanh.

Bên trong lọ thuy rtinh trong suốt, những loại thuốc không ngừng quay, quay…