Chương 1343
Đọc xong tin nhắn này, Tô Nhược Hân lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Thiên Tường. Bên kia gần như nhận ngay lập tức, bởi vì cô còn chưa nghe tiếng chuông đầu tiên dứt thì Hạ Thiên Tường đã bắt máy rồi: “Dậy rồi à? Có ngay bữa sáng cho em đây.”
“Em muốn ăn bánh bao.”
“Có”
“Em muốn ăn cháo trái cây.’ Nhớ đến vẻ mặt cực kỳ tận hưởng của Sam lúc ăn cháo trái cây hôm qua, bây giờ cô cũng muốn ăn.
Ăn bao nhiêu lần cũng không đủ.
‘C0.: “Còn lại thì gì cũng được.” Nói xong, Tô Nhược Hân cũng tắt máy rồi nhanh chóng trả lời những tin nhắn còn lại, sau đó xuống giường vào toilet vệ sinh cá nhân.
Nếu vậy khi cô rửa mặt xong đi ra thì bữa sáng sẽ được đưa đến.
Quả nhiên, cô vừa ra khỏi toilet thì cửa phòng được mở ra.
Tô Nhược Hân nhìn sang theo phản xạ rồi ngây ra như phỗng.
Không ngờ vị tổng giám đốc máu mặt là Hạ Thiên Tường đây lại tự mình đẩy xe đồ ăn vào.
“Sao… Sao lại là anh?” Hơi dùng không đúng chỗ à nha.
Để kiểu người từng giây từng phút kiếm được bạc triệu như Hạ Thiên Tường đưa bữa sáng cho cô hoàn toàn là phí của trời! Quá uổng!
“Sao, chẳng lẽ em muốn để người đàn ông khác đưa bữa sáng cho em? Em muốn đổi qua ai đấy?”
Tô Nhược Hân hả hê ngay tắp lự: “Hừ! Tối hôm qua còn bảo Hạ Tứ đi bịt chai giấm lại, rõ là anh nổi máu ghen còn hơn em. Em có fan trung thành theo đuổi như Ương Kim Mai Thảo đâu, có ghen cũng là em ghen, anh ghen cái gì mà ghen?”
Tính ra ở thành phố T là cô còn được vài người theo đuổi, đến đây thì tới tận bây giờ vẫn chưa có ma nào.
“Em chắc chắn em không có fan trung thành theo đuổi chứ? Đặc biệt là fan nam?”
“Không có.” Tô Nhược Hân nói như chém định chặt sắt, cô có được ai theo đuổi hay không cô biết.
Kết quả là Hạ Thiên Tường buông xe đẩy đồ ăn, nắm tay Tô Nhược Hân kéo cô đi tới trước cửa sổ mà không nói một lời, sau đó kéo rèm cửa sổ ra thật mạnh.
Ánh mặt trời chói mắt lập tức chiếu vào, thứ đập vào mắt Tô Nhược Hân còn có bệnh nhân đang xếp hàng ở ngoài chờ được khám.
Mấy ngày nay cô đã quen với việc nhìn dãy rồng rắn đó rồi, nhưng có bác sĩ Lý và bác sĩ Trương nên cô vui vẻ ngủ nướng thôi.
Cô cũng đâu phải làm bằng sắt mà có thể khám bệnh mọi lúc mọi nơi.
Nhưng khi một bảng biểu ngữ dài ngoằng, khoảng chừng mười mét đập vào trong mắt, Tô Nhược Hân ngơ ngác: “Ơ… Của ai thế?” Viết song song cả hai thứ tiếng T và Z, thật là bá đạo!
Nhưng thoáng chốc Tô Nhược Hân vẫn chưa nghĩ ra được là ai đã giơ bảng tỏ tình với cô, anh ta muốn làm rối tung mọi chuyện lên hay gì?
“Cái này phải tự hỏi em” Nói xong, Hạ Thiên Tường kéo rèm cửa sổ lại, tỏ ra không muốn ăn mất ngon vì biểu ngữ bên ngoài, kéo Tô Nhược Hân đi qua ăn sáng.
Tô Nhược Hân nhìn lối ăn của anh vẫn trang nhã †rước sau như một, nhưng tốc độ ăn nhanh hơn tốc độ ăn bữa trước đó một chút: “Hừm, sau này anh dậy rồi thì cứ ăn sáng đi, không cần chờ em đâu.”
Anh đói rồi nên mới ăn nhanh như vậy.
“Ăn một mình chán lắm.” Hai người đã ở bên nhau thì phải cùng ăn với nhau chứ. Anh thích bầu không khí thế giới chỉ có hai người như này, thế nào cũng không đủ, luôn khao khát nhiều hơn.
Tô Nhược Hân biết có khuyên cũng vô ích nên tùy ý anh: “Tình trạng mẹ anh sao rồi?”