Chương 1341
Vì để ý nên mới ghen.
“Lần đầu tiên gặp Nhược Hân là anh nhớ mãi không quên, còn những người phụ nữ khác thì vừa gặp là quên ngay.” Cảm nhận được nỗi hạnh phúc bỗng chốc dâng trào cả cõi lòng, Hạ Thiên Tường thốt ra cả hàng câu tán tỉnh, câu từ hoa mỹ tuôn như suối.
Chính Hạ Thiên Tường còn không biết hóa ra mình còn có khả năng này.
Quả nhiên, phụ nữ ai cũng thích nghe lời đường mật, Tô Nhược Hân vui vẻ cười thật tươi: “Hạ Thiên Tường, xem như anh biết điều.” Sau đó, cô lại lén lút nhéo mu bàn tay của Hạ Thiên Tường.
Nhưng hành động nhỏ ấy chỉ toàn khiến Hạ Thiên Tường cảm nhận được sự ngọt ngào chứ chưa bao giờ là đau đớn.
Về phòng, Tô Nhược Hân bị Hạ Thiên Tường ôm vào phòng tắm.
Cô không còn phản kháng hành động như đồ dâm tặc của Hạ Thiên Tường nữa.
Vì có phản kháng cũng vô dụng, chỉ tổ tốn sức thôi.
So về sức mạnh thì cô thật sự không bằng anh.
Cô phục anh rồi.
Quần áo trút xuống từng cái một, Hạ Thiên Tường nhìn tấm lưng của Tô Nhược Hân, ánh mắt vốn luôn tăm tối cuối cùng cũng bình thường lại đôi phần. Bắt đầu mọc da lên rồi. Trong lúc anh xem vết thương của cô, Tô Nhược Hân cũng đã kiểm tra vết thương trên bụng anh xong. Đã liền da, tắm rửa gặp nước không thành vấn đề.
Tuy nhiên, Hạ Thiên Tường vẫn không quên trách cứ: “Sau này gặp phải chuyện như Sam, nếu em giúp được thì cứ giúp, không giúp được thì đừng cố chấp, lỡ không được thì lại làm em bị thương thì sao?”
Mặc dù anh đã dạy dỗ Tô Nhược Hân một lần nhưng khi nhìn thấy vết thương của cô, anh vẫn kìm lòng không đặng mà giáo huấn cô một lần nữa cho Tô Nhược Hân nhớ lâu. Anh không muốn cô lúc nào cũng đặt bản thân vào nguy hiểm.
“Ừm, em nhớ rồi, anh yên tâm.” Tô Nhược Hân cười ngọt ngào, không hề e sợ thái độ nghiêm túc của Hạ Thiên Tường.
Con người này chỉ là một con cọp giấy thôi, cô cóc thèm sợ.
Hạ Thiên Tường bất đắc dĩ bóp mặt cô một cái rồi mới ôm cô bước vào bồn tắm.
Dòng nước ấm áp gột rửa da thịt, Tô Nhược Hân nhằm mắt lại, lười biếng giao bản thân cho Hạ Thiên Tường.
Những lúc ở cạnh anh, cô không phải nghĩ ngợi bất cứ chuyện gì, mà cô cũng chẳng muốn suy nghĩ.
Cảm giác được thả lỏng đầu óc tốt thật, người nhẹ nhàng phải biết.
Nhưng kết cục của việc giao bản thân cho Hạ Thiên Tường chính là anh sẽ không bao giờ buông tha cho cô.
Lúc ra phòng tắm, Tô Nhược Hân đã mềm nhũữn như thành một vũng nước.
Không cần ru ngủ gì cô đã ngủ rồi.
Nghe tiếng ngáy của cô bé, Hạ Thiên Tường búng nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn của cô rồi đứng dậy qua ghế sô pha ngồi, mở laptop ra làm việc.
Chắc chắn Tô Nhược Hân không biết toàn bộ khoảng thời gian ở bên cô anh đều phải giành giật từng phút từng giây mới có được.
Ôm cô ngủ đã biến thành một sự xa xỉ.
Chỉ khi đánh máy nhanh, Hạ Thiên Tường mới thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô gái vẫn còn đang say giấc nồng.
Anh chợt nhận ra sự bình yên, êm đềm mà mình mong muốn hóa ra là có cô ở cạnh, thế là đủ rồi.