Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1338




Chương 1338

Song thật ra không phải.

Tô Nhược Hân không nói đùa cũng không mắng Ương Kim Mai Thảo. Nếu không gặp cô, có lẽ đời này Ương Kim Mai Thảo không thể có quyền được làm mẹ.

Cô nói mười ngày sau là nói cho Tài Đán Nhật Vy chỉ cần Ương Kim Mai Thảo uống thuốc của cô, mười ngày sau kinh nguyệt sẽ đến lần đầu tiên. Sau đó cơ thể sẽ khôi phục như bình thường, làm một người phụ nữ khỏe mạnh.

Duỗi thắt lưng, cô nhìn hàng người vẫn đang xếp hàng còn lại.

Đã muộn thế này mà vẫn có hơn chục bệnh nhân đang chờ từ nãy đến giờ.

Chỉ dựa vào sự kiên trì ấy của họ như vậy, cô chắc chắn phải khám hết toàn bộ rồi mới được nghỉ ngơi.

Tô Nhược Hân uống một ngụm nước rồi tiếp tục khám bệnh.

Các đơn thuốc được kê từng cái một với tốc độ nhanh lẹ, đúng mười một giờ, thật sự đã khám xong cho bệnh nhân cuối cùng.

Sau khi in đơn thuốc ra đưa cho bệnh nhân, Tô Nhược Hân vừa định đứng dậy thì một cánh tay đã vòng qua eo thon của cô, sau đó, cả người cô đột nhiên được nhấc bổng lên, đã được hạ Thiên Tường trực tiếp ôm vào lòng ngồi ở cuối bàn.

“Có muốn ăn khuya không?” Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên ở bên tai.

Mặt Tô Nhược Hân lập tức đỏ ửng: “Có người đang ở đây đó.” Trong sảnh lớn còn những người khác, mặt người đàn ông này cách cô gần như vậy, cô chỉ thấy mặt đỏ tim đập thình thịch, tai nóng ran.

Sau đó, không biết có phải vì để ăn khớp với câu nói của cô hay không mà đột nhiên có một bóng người lao tới, sau đó ngơ ngác nhìn cô, nhìn Hạ Thiên Tường đang ôm cô.

Ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào hai người bọn cô đang ôm nhau như thể ước gì có thể chọc thủng cả hai vậy.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đó, Tô Nhược Hân khẽ quay đầu lại, thấy là Ương Kim Mai Thảo thì mỉm cười: “Thời gian đi bốc thuốc mà cô còn có thể rẽ lại đây, đúng là cứng đầu.” Cô nói xong lại khẽ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình: “Xem kìa, kỹ năng tán tỉnh của anh đúng là hạng nhất, mau thả em xuống. Dù sao thì cũng có thể cho là người ta đã đợi anh mấy tiếng liền đó.” Chờ từ trưa đến giờ thật sự là rất lâu.

Giọng Tô Nhược Hân nhẹ nhàng mềm mại, khóe môi còn mang theo một nụ cười nhẹ. Dáng vẻ nhỏ nhắn kia lọt vào tầm mắt Hạ Thiên Tường như thể cô vừa nói một chuyện gì đó khiến cô rất vui.

Giả vờ.

Tô Nhược Hân thật sự có thể giả vờ.

Ngửi thấy mùi dấm ngày càng nồng nặc trong không khí, Hạ Thiên Tường hơi cúi gương mặt điển trai của mình, lại nói: “Không biết, bế em đi ăn khuya.”

Anh nói xong thì bế Tô Nhược Hân đi thật.

Từ khi Ương Kim Mai Thảo xuất hiện cho đến giờ, Hạ Thiên Tường chưa từng nhìn cô ta một cái nào.

Đúng vậy, ngay cả liếc một cái cũng không.

Trong phút chốc, dáng người cao lớn bá đạo xoay người rời đi, rốt cuộc Ương Kim Mai Thảo không nhịn được mà bước nhanh về phía trước, trực tiếp ngăn Hạ Thiên Tường lại: “Anh Hạ, anh thật sự không biết tôi sao? Chúng ta đã từng gặp nhau.”

Thế này… Thế này là còn chưa hết hy vọng đây mà.

Thấy có người chặn đường, mặt mày Hạ Thiên Tường tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Không biết, mời tránh đường ra. Chó ngoan không cản đường.”

Vành mắt Ương Kim Mai Thảo lập tức đỏ ửng: “Anh… Anh mắng tôi là chó?” Cô ta chỉ vào mặt mình muốn sụp đổ. Với thân phận của cha mẹ cô †a ở khu Z này, từ trước đến nay, mọi người đều ăn nói khách sáo với cô ta, đây là lần đầu tiên có người dám mắng cô ta…