Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 132: 132: Đừng…





Tay Tô Nhược Hân vô thức buông Chúc Hứa ra, sau đó cô chỉ do dự một giây rồi nói với Hạ Thiên Tường: “Anh đưa Chúc Hứa vào siêu thị chờ tôi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.


“Nhược Hân, đừng.

” Hạ Thiên Tường đưa tay kéo cô, anh biết cô lại có lòng tốt muốn cứu người.

“Hạ Thiên Tường, anh chờ tôi, đây là chuyện riêng của tôi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.

” Tô Nhược Hân gỡ tay Hạ Thiên Tường ra, quay người băng qua đường, đi vào trong đám người: “Nhường đường đi, tôi có thể cứu anh ấy.


Cô vừa hét lên, đám đông thực sự tránh xa để cô thuận lợi đi vào, cô vừa nhìn đã thấy người đàn ông nằm trên mặt đất sau khi chiếc xe bán tải đã được di chuyển.

Anh ta mặc bộ vest đen rất tinh tế.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tô Nhược Hân đã cảm thấy bộ vest này hơi quen.

Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chạy đến ngồi xổm trước người đàn ông, lập tức một dòng thông tin hiện lên trong đầu cô.

Chấn thương sọ não là chấn thương nguy hiểm nhất của người đàn ông, đồng thời còn có căng cơ và đa chấn thương xương.

Rất nghiêm trọng.

“Cô gái trẻ, cô có cứu được không?” Thấy cô ngồi xổm xuống nhìn người đàn ông với vẻ nặng nề, người bên cạnh quan tâm hỏi.

Bởi vì phát hiện cô còn quá trẻ.

Mà người đàn ông bị thương rất nghiêm trọng, những người lớn tuổi bọn họ nhìn thấy đều bất lực, một cô gái trẻ có thể chữa được không?
Mọi người đều tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ.

Xe cứu thương vẫn chưa đến.

Nhưng nhanh nhất cũng phải mười mấy phút mới đến nơi được.


Nhưng nhìn người đàn ông này, anh ta có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Vì đầu anh ta đang chảy máu.

Theo nhận thức của người bình thường, một người có thể sống được nếu bị thương ở chân, nhưng bị thương ở đầu và cơ quan nội tạng thì rất khó nói.

Tô Nhược Hân đột nhiên đứng dậy, mở khoá chiếc ba lô nhỏ mang theo bên mình.

Đây là ba lô Hạ Thiên Tường tặng cho cô.

Cũng chính lúc này, cô cảm thấy may mắn vì mấy hôm trước đã mua bộ châm bạc này.

Sở dĩ có châm bạc là bởi vì trong đầu cô càng ngày càng có nhiều cách liên quan đến châm cứu.

Cô cảm thấy chuẩn bị cũng không có gì không tốt, nhiều nhất chỉ là đặt trong túi xách không dùng đến thôi.

Không ngờ, giờ phút này lại được sử dụng.

“Đặt anh ấy nằm thẳng, sau đó mọi người hãy tránh ra.

” Tô Nhược Hân nói với người phía trước.

“Cô gái trẻ, cô thật sự định chữa cho anh ấy ư?” Người trong đám đông đều nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ.

“Ừm, để tôi chữa, đặt anh ấy nằm thẳng đi.


Giọng nói kiên định mà vững vàng rất không phù hợp với độ trẻ tuổi của cô gái, nhưng lại khiến người ta không tự chủ được muốn nghe theo yêu cầu của cô.

Người đàn ông được đặt xuống.

Nằm thẳng trên mặt đất.

Đám đông cũng di chuyển ra xa.

Xung quanh thoáng hơn một chút.


Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu rồi trải túi vải đầy châm bạc ra đất.

Trong tay cô là một cây châm bạc dài, chỉ là nó nhanh chóng cắm vào huyệt thái dương một bên đầu người đàn ông.

Ngay sau đó, một cây châm bạc khác cũng cắm vào bên thái dương còn lại của anh ta.

Mọi người đều sững sờ.

Chỉ thấy những chiếc châm bạc nhanh chóng cắm vào đầu người đàn ông.

Trong vòng nửa phút, trên đầu người đàn ông đã có hàng chục chiếc châm bạc.

Mà mọi người đều choáng váng trước kỹ thuật nhanh và chuẩn xác của Tô Nhược Hân.

Nhìn không như cứu người mà giống như đang biểu diễn xiếc hơn.

Chỉ là người được biểu diễn lại bị thương thật và nằm ở đó.

Kết thúc rồi.

Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy.

Đến lúc này cô mới phát hiện chân mình đang run lên.

Đây là lần đầu tiên cô dùng châm bạc, vậy nên cả quá trình dù nhìn có vẻ trôi chảy như nước chảy mây trôi, nhưng chỉ cô mới biết, cô rất căng thẳng.

Rất lo lắng.

“Có tôi đây rồi.

” Một bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hơi thở quen thuộc cũng ở bên cạnh.

Hạ Thiên Tường dường như có thể đọc được suy nghĩ, biết được lúc này cô đang sợ hãi, sau đó xuất hiện bên cạnh và an ủi cô một cách thần kỳ.


Tô Nhược Hân quay người lại.

Cô cứ tưởng Hạ Thiên Tường không muốn đến ý đến sự sống chết của người này, đưa Chúc Hứa đi vào siêu thị.

Thực ra, anh không đến cô cũng sẽ không trách anh.

Quỹ đạo cuộc đời của mỗi người là khác nhau, cũng đã định là sẽ có tính cách khác nhau, cách làm việc khác nhau.

Nhưng không ngờ Hạ Thiên Tường vẫn đến.

“Cô gái, anh ấy còn có thể tỉnh lại không?” Nhìn người đàn ông nằm trên đất lặng lẽ bất động, còn có đuôi châm bạc đầy đầu anh ta và vũng máu trên đất, mọi người vẫn lo lắng.

Tô Nhược Hân vểnh tai lên lắng nghe: “Chờ xe cứu thương đến, anh ấy gần như có thể tỉnh lại, nhưng vết thương của anh ấy thì phải đến bệnh viện điều trị, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.


“Xe cứu thương đến là anh ấy có thể tỉnh lại?” Tô Nhược Hân vừa nhắc đến xe cứu thương, mọi người cũng nghe thấy tiếng còi xe.

Cảm giác như không còn xa nữa.

Khoảng cách không xa, chẳng mấy chốc xe sẽ tới nơi.

Tối đa là năm phút.

“Ừm.

” Tô Nhược Hân cảm nhận lại tình hình của người đàn ông một lần nữa, nói một cách chắc chắn.

“Chuyện này… không thể nào, cô gái, cô chắc chắn là mình không đùa đấy chứ? Anh ta bị thương ở đầu mà cũng có thể tỉnh lại?”
“Liệu có làm anh ta chết luôn rồi không?” Tô Nhược Hân đã châm cứu xong, những người hóng chuyện mới phản ứng lại, bắt đầu gây rối.

Anh ta vừa lên tiếng, rất nhiều người đều nghi ngờ chất vấn theo.

Tô Nhược Hân từ lâu đã quen với ánh mắt nhìn mình của những người này.

Không có cách nào, cô còn quá trẻ trông không có sức thuyết phục lắm.

May mắn thay, cô không bị ảnh hưởng bởi những lời ra tiếng vào của đám người này, vẫn tập trung vào tình hình của người đàn ông, sẵn sàng xoay chuyển tình hình bất lợi bất cứ lúc nào.

May mắn thay, tình trạng của người đàn ông vẫn luôn ổn định, không có dấu hiệu nặng thêm, điều này cũng khiến cô nhẹ nhõm hơn một chút.


“Có thể tỉnh lại, mọi người đừng ồn ào nữa.

” Bỗng nhiên một người đàn ông lớn tuổi ở bên cạnh lớn tiếng ngăn cản đám đông: “Cô gái này nói có thể tỉnh là có thể tỉnh, anh không thấy cách châm cứu khiến người ta hoa mắt của cô ấy sao? Chuyên nghiệp như vậy, chắc chắn có thể tỉnh.


Tô Nhược Hân nhìn người đàn ông, lúc này mới phát hiện ông ta mặc áo blouse trắng: “Ông là bác sĩ?”
“Ừm, đúng.


Ông ta vừa nói xong câu này, có người đã thấy tấm biển treo trên áo blouse của ông ta: “Ông là bác sĩ Mạc – Mạc Tử Đơn, thánh thủ Trung y?”
Tô Nhược Hân biết rất ít về người nổi tiếng trong ngành này.

Bởi vì cô mới vào nghề thật sự chưa lâu.

“Thánh thủ Trung y – thần y Mạc?” Có người vừa nghe thấy cái tên này thì chen lên, nhìn ông ta với vẻ sùng bái: “Tôi từng nghe nói về ông, chú tôi nói bệnh thoái hoá cột sống của thím tôi đã được ông chữa khỏi, phương pháp châm cứu của ông vô cùng lợi hại.


“Tôi cũng nghe nói rồi, bệnh của bạn bà tôi cũng được bác sĩ Mạc chữa khỏi.


Nhất thời, những người có mặt đều kích động nhìn bác sĩ Mạc, người lặng lẽ xuất hiện ở đây.

Sau đó ai cũng chen nhau tiến lại gần ông ta.

Cùng lúc đó, đẩy Tô Nhược Hân ra ngoài rìa đám đông.

Tô Nhược Hân nhìn đám người đang xúm xít xung quanh mà nhíu mày: “Không khí quá tệ, không tốt cho bệnh nhân.


Nhưng chẳng ai quan tâm đến Tô Nhược Hân nữa.

Mọi người đều hứng khởi vây quanh bác sĩ Mạc - Mạc Tử Đơn để hỏi thăm hết chuyện này đến chuyện kia.

Chỉ trong chốc lát, hiện trường tai nạn xe trở thành nơi theo đuổi thần tượng.

Hơn nữa còn khá nóng bỏng.

Tô Nhược Hân hơi lo lắng cho người đàn ông đang nằm trên đất bên trong.

.