Chương 1308
Sam sẽ tỉnh lại.
Cô cũng có thể thành công thoát thân rồi.
Nếu như không phải tình cờ gặp được, cô cũng sẽ không ra tay cứu Sam.
Nếu đã để cô gặp được thì đó chính là duyên phận giữa Sam và cô.
Người có mặt ở hiện trường xích mích với người nhà Sam, khiến Hạ Thiên Tường có thể mượn cơ hội này ra tay, sau vài đòn, anh đã đánh gục được mấy người.
Anh đập đập tay, sau đó vẫn đứng ở sau lưng Tô Nhược Hân.
Nhưng anh lại chau mày nhìn trường đao trên lưng Tô Nhược Hân.
Lúc này vẫn còn đang chảy máu, vừa thấy đã khiến người ta sợ khiếp vía.
“Nhược Hân, em cố chịu đau một chút, anh muốn rút nó ra.” Nếu như không rút trường đao trên lưng Tô Nhược Hân ra thì sớm muộn gì cô cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
“Được, anh rút đi.” Tô Nhược Hân nghe thấy giọng nói của người đàn ông thì gật đầu đồng ý.
Dù sao thì rút trường đao ra, cùng lắm cũng chỉ chảy chút máu thôi, cô không sợ đau.
“Được, em cố chịu nhé.” Hạ Thiên Tường nói xong thì giơ tay rút trường đao.
Rút trường đao chẳng cần dùng đến cách gì cao siêu, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, một phát ăn ngay thì sẽ không tạo thành vết thương thứ hai cho Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân vẫn đang chăm chú nhìn Sam, nghe thấy lời nhắc nhở của Hạ Thiên Tường, ngược lại cô lại thả lỏng cơ thể, dùng tư thế thoải mái nhất đợi Hạ Thiên Tường rút trường đao.
Bởi vì chỉ có thả lỏng mới dễ rút.
“Phụt.’ Trường đao được rút ra.
Cảm giác đau nhói ập tới, Tô Nhược Hân xin thề đây là giây phút đau nhất của cô từ bé đến lớn.
Máu, lập tức chảy từ miệng vết thương bị đâm ra.
Màu máu đỏ tươi, có người đang ở đây cũng phải sợ đến nỗi hét lên.
Tô Nhược Hân đau, rất đau, cô lập tức sử dụng phương pháp cửu kinh bát mạch để chữa trị vết thương trên người mình.
Chỉ có như thế cô mới có thể nhanh chóng hồi phục thể lực cứu sống Sam.
“Không hay rồi, sắc mặt của Sam trông không được ổn lắm.” Ngay lúc này, đột nhiên có người kêu lên.
Tô Nhược Hân vội vàng quay sang nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Sam.
Quả nhiên, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy gương mặt đang nhanh chóng tái nhợt của cô bé.
Muốn cô tốn công vô ích sao.
Cô tốn công vô ích cũng chẳng sao nhưng đứa trẻ này từ giờ cũng không còn hy vọng được cứu sống nữa.
“Nhược Hân, bảo vệ tâm mạch.” Tô Nhược Hân chảy máu rồi, hiện giờ trong mắt của Hạ Thiên Tường chỉ có một mình Tô Nhược Hân, anh chỉ muốn cô cứu mình trước.
Nếu không sẽ đau biết mấy.
Nhưng lúc này Tô Nhược Hân vốn không nghe thấy tiếng của Hạ Thiên Tường.
Trong mắt của cô chỉ còn mỗi Sam mặt mũi ngày càng trắng bệch.
Không kịp bảo vệ tâm mạch cho mình nữa, Tô Nhược Hân ngồi xuống nắm lấy tay của Sam, cô dùng năng lượng của mình để bảo vệ Sam nhỏ bé, thậm chí cô còn chẳng thèm bận tâm đ ến vết thương trên người mình.
Năng lượng của phương pháp cửu kinh bát mạch pháp trong cơ thể, xuyên qua tay của cô nhanh chóng đi vào khắp người Sam.