Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 123: 123: Ngủ Chung Rồi





Khi nói ra câu này, Tô Nhược Hân thấy hơi chột dạ.

Cô thì hết lòng để giới thiệu cho Dương Mỹ Lan, ai ngờ hôm nay lại có nhầm lẫn.

Giờ bị Dương Mỹ Lan kéo qua khiến cô bỗng thấy chột dạ.
Cứ có cảm giác là trước đây cô không nên ngủ chung giường với Hạ Thiên Tường nhiều lần như thế.
Có lỗi với Dương Mỹ Lan quá đi thôi.
"Trời, Tô Nhược Hân, cậu đúng là một cô gái ngốc." Dương Mỹ Lan sốt ruột nói.
"Sao tớ lại ngốc? Cậu mới ngốc ấy."
"Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường thích cậu đó."
"Ầm", trong đầu Tô Nhược Hân trở nên trống rỗng, sau đó cô nhíu mày trầm giọng hỏi: “Cậu nói gì cơ? Cậu nói lại đi."
"Hạ Thiên Tường thích cậu." Dương Mỹ Lan chỉ đành nói thêm lần nữa, cực kì muốn gõ lên đầu Tô Nhược Hân, phải mau gõ cho cô tỉnh ra.
"Không thể nào.

Dương Mỹ Lan cậu đừng có nói bậy, anh ấy không thể nào thích tớ được.

Tớ và anh ấy cách nhau một trời một vực, không chỉ không môn đăng hộ đối, mà cậu cũng biết người tớ thích là ai mà, trước giờ cũng có phải là người như anh ấy đâu.


Nếu cậu còn nói thế nữa thì tớ giận cậu đấy." Tô Nhược Hân như vừa nghe thấy một câu chuyện buồn cười lắm vậy.
"Tô Nhược Hân, cậu thông minh chút được không? Tớ nhìn phản ứng của Hạ Thiên Tường là biết ảnh thích cậu rồi.

Được người đẹp trai như thế thích cậu mà cậu còn nghĩ đến cái kẻ vô dụng trước kia làm gì nữa? Tô Nhược Hân, cậu như thế là bị ngu đấy."
Tô Nhược Hân im lặng.
Có vẻ là đang nghiêm túc suy xét về lời nói của Dương Mỹ Lan, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui xong rồi lắc đầu: “Mặc kệ chuyện tại sao cậu lại nghĩ thế, sau này không được nhắc lại chuyện này nữa.

Dương Mỹ Lan, tớ không thích anh ấy thật mà."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, cậu biết trong lòng tớ nghĩ thế nào mà."
"Được rồi, coi như tớ chưa nói gì."
"Xem ra bữa giờ cậu cứ hiểu lầm là Hạ Thiên Tường thích tớ nên mới không theo đuổi Hạ Thiên Tường nữa đúng không? Thế thì tớ phải tìm cơ hội để giới thiệu cậu với anh ấy..."
"Không cần đâu, trong mắt ảnh chỉ có cậu, cậu có giới thiệu cho tớ cũng vô ích thôi." Nhưng khi nói ra câu nói, Dương Mỹ Lan càng nói âm thanh lại càng nhỏ.
Vì Tô Nhược Hân đã vươn tay ra véo cô ta.
Bị ngăn bởi một lớp quần áo mà vẫn cảm nhận được sức mạnh của Tô Nhược Hân vì bị lời nói của cô ta chọc cho tức: “Đau, đau quá, tớ không nói nữa được chưa?"
Dương Mỹ Lan tủi thân lắm, cô ta nói thật thôi mà.
Nhưng Tô Nhược Hân lại không tin khiến cô ta thấy rất cạn lời.
Thật ra hôm qua trước khi rời khỏi quán cà phê, cô ta đã làm một việc.
Vì cứ suy đoán mãi về nguyên nhân Hạ Thiên Tường khiêng Tô Nhược Hân nên cô ta đã nhờ người giúp để xem camera giám sát ở quán cà phê Lục Đảo.
Khi cô ta và Tô Nhược Hân cùng đi vào quán cà phê thì Hạ Thiên Tường đúng lúc đang đứng sau lưng họ, xem ra anh đã nghe hết cuộc nói chuyện của cô ta và Tô Nhược Hân.
Lúc đó Tô Nhược Hân nói muốn ghép đôi cho cô với Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì hóa đá tại chỗ, đến khi Tô Nhược Hân phát hiện chuyện anh đi ra ngoài, anh mới giận giữ khiêng cô đi.
Chỉ cần là người có đầu óc đều biết lúc đó anh đang giận dữ vì việc Tô Nhược Hân muốn ghép cặp cho cô với Hạ Thiên Tường.
Thật ra khi nhìn thấy ánh mắt Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân cô ta đã thấy hơi buồn bã rồi, nhưng cô nhanh chóng bình thường trở lại.

Nếu Hạ Thiên Tường thích Tô Nhược Hân thật thì đó là may mắn của Tô Nhược Hân mà.
Tô Nhược Hân là người bạn thân thiết nhất của cô, thế nên sau khi bình tĩnh lại, cô lựa chọn ủng hộ cho Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.
Thật ra hai người họ rất xứng đôi.
Nhưng cô ta biết thôi cũng chẳng có ích gì, vì con bé đần Tô Nhược Hân này không chịu giác ngộ, đúng là ngốc quá.
Nhưng cũng có thể là do Hạ Thiên Tường.
Có lẽ là Hạ Thiên Tường không biết tỏ tình.
Ừ, có khả năng này lắm.
Chủ tịch lạnh lùng cao ngạo chưa từng theo đuổi người khác nên khả năng cao là nhất thời không biết làm sao để theo đuổi.

Không sao, cô ta tin họ sẽ thành đôi.
Lúc này Tô Nhược Hân thấy Dương Mỹ Lan xin tha nên mới thả tay, sau đó lại gõ đầu mình: “Ôi chết với trí nhớ của tớ thôi, Chúc Hứa còn ở chỗ tớ, tớ về trước đây."
Cô nói đi là đi, Dương Mỹ Lan kéo cô lại: “Kí túc ở hướng bên kia mà."
Tô Nhược Hân lại gõ đầu: “Tớ hứa với Chúc Cương là chụp ảnh của Chúc Hứa giúp anh ấy nên tớ thuê một căn chung cư ở phía bắc tiểu khu bên kia.

Tớ về chơi với Chúc Hứa đây, về tới rồi nói chuyện tiếp nhé."
Tô Nhược Hân vội vàng rời đi.
Hình như cô hơi quá đáng khi nhờ Hạ Thiên Tường giúp cô chơi với Chúc Hứa cả một đêm.
Dù sao cô cũng biết anh làm tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị thì sẽ bận bịu đến mức nào.
Thế mà cô lại nhờ anh làm vú em suốt một đêm trời, không biết bây giờ người chưa từng làm công việc đó như Hạ Thiên Tường sẽ chơi với Chúc Hứa thế nào nữa.

Cô phải về nhanh, không thể nào để hai người đàn ông một lớn một nhỏ lật tung nóc chung cư lên được.
Cô bước nhanh ra khỏi sân trường về tới chung cư.
Khi mở cửa đi vào, cô đột nhiên dừng bước.
Dường như giờ đây chỉ có tiếng bước chân của cô thôi, chứ trong nhà thì rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức không có một tiếng động gì.
Cô đứng trước cửa nhìn vào trong thì thấy một lớn một nhỏ đều đang ở trong phòng khách.
Một người ngồi trên sofa và đang kê laptop lên trên đôi chân dài.
Người ta hay nói đàn ông đẹp trai nhất khi đang chuyên tâm làm việc, cô thấy bộ dáng đang làm việc của anh lúc này rất đẹp trai và ưa nhìn.
Lại nhìn sang Chúc Hứa thì thấy thằng bé đang tháo ra lắp vào đống đồ chơi mà Hạ Thiên Tường mua cho mình.
Nhiều lắm, tận một thùng to mà hôm nay vừa đưa tới.

Thằng bé chuyên tâm chơi chứ chẳng cần Hạ Thiên Tường trông nom gì.

"Khụ..." Tô Nhược Hân bỗng có cảm giác mình đã bước nhầm vào đây.
Có vẻ cô hơi thừa thãi.
Cô vừa ho khan thì cả người ngồi trên ghế lẫn người ngồi dưới sàn đều nhìn về phía cô.
"Về rồi đấy à." Hạ Thiên Tường có một cảm giác như đang chờ cửa người nhà vậy, nhưng hình như trên mạng toàn ghi là phụ nữ đợi chồng về, còn anh thì ngược lại, anh đợi một người phụ nữ về...
"Dì út về rồi." Chúc Hứa nhảy cẫng lên và chạy thẳng về phía Tô Nhược Hân, sau đó nhiệt tình ôm đùi cô, muốn cô ôm.
Tô Nhược Hân ôm Chúc Hứa lên: “Nay có nghịch không?"
"Chú Hạ, cháu ngoan lắm và cũng không nghịch ngợm đúng không ạ?"
"Ừ, khá ngoan." Người luôn lạnh lùng và nghiêm túc như Hạ Thiên Tường giờ lại cười mỉm, anh tắt laptop để chuẩn bị đi.
Tối nay anh có việc nên cần phải đi ngay bây giờ.
Vì thế Tô Nhược Hân nhìn Chúc Hứa.
Chúc Hứa lập tức chột dạ gục đầu xuống: “Cháu chỉ bảo chú Hạ dạy cháu chơi đồ chơi thôi." Nói rồi nhìn trộm Hạ Thiên Tường một cái: “Chỉ bảo chú ấy chơi một lúc thôi, vì cháu...!cháu...!cháu lớn thế này rồi mà chưa từng chơi trò nào hay thế cả, cháu...!cháu không biết chơi."
Tô Nhược Hân đau lòng nói: “Không sao mà, chú Hạ không trách cháu đâu."
"Nhưng khi nói chuyện chú Hạ chẳng chịu cười."
Thế là Tô Nhược Hân ôm Chúc Hứa đi chỗ Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh cười cái đi, không được làm Hứa Hứa sợ."
"..." Hạ Thiên Tường đứng yên tại chỗ, đây là lần đầu tiên anh thấy mình bị làm khó.
Muốn anh cười, hình như...!hình như anh không biết cười thật.
Nhưng sau khi nhìn thấy thái độ đầy chờ mong của Tô Nhược Hân, anh vẫn nở một nụ cười mỉm trong tích tắc, sau đó ôn hòa nói: “Hứa Hứa giỏi lắm, tầm mười phút là biết chơi rồi, cháu giỏi lắm.".