Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 2005




CHƯƠNG 2005

Nếu là bình thường, xảy ra chuyện lớn thế này thì đám phóng viên đã loạn cồn cào cả lên. Nhưng bọn họ biết rõ hôm nay là ngày gì, ai dám phá hủy buổi lễ này thì e rằng sẽ không thấy được mặt trời ngày mai nữa đâu… Dù sao lúc trước cậu ba Dương đã cảnh cáo bọn họ rồi.

Trương Minh Hoàng hài lòng khi thấy đám phóng viên hiểu chuyện xung quanh, ông nhìn về phía trước, Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đồng loạt lên tiếng: “Ba.” “Ba vợ.”

Người xung quanh đều kinh ngạc tột độ, đây là… tình huống gì thế. Nhưng người trước mặt lại tỏ thái độ bình tĩnh khiến bọn họ chẳng dám mở miệng, chỉ biết lẳng lặng chờ đợi.

Trương Minh Hoàng tiến lên phía trước, đứng bên cạnh Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh tặng Trương Minh Hoàng một cái ôm, cô biết ông sẽ đến, chỉ không ngờ rằng sẽ đến vào lúc này. Nhưng đến lúc nào cũng được, ông đã tặng cô lời chúc phúc từ trước rồi.

Trương Minh Hoàng vỗ về tấm lưng của cô. Trước đây ông không thể cưới Đường Thấm Nhi, hiện giờ, thấy con gái của bọn họ lấy chồng cũng đã là một việc hạnh phúc. Trương Minh Hoàng nhìn Dương Tầm Chiêu, bình thản lên tiếng: “Hôm nay ba đến là để tham dự hôn lễ của Trương Minh Thanh – con gái của ba. Hôm nay ba giao con bé cho con, con nhất định phải che chở tốt cho con bé. Nếu không, dù ba hay Quỷ Vực Chi Thành cũng sẽ không tha cho con đâu.”

Dương Tầm Chiêu khẽ cười, điều này là không thể nào đâu. Nhưng do Trương Minh Hoàng nói nên anh nhất định phải đặt trong lòng, anh gật đầu thật mạnh: “Ba yên tâm, con chắc chắn sẽ che chở cho Nhã Thanh.”

Là che chở, không chỉ là yêu! Tình yêu sẽ đứng trước rất nhiều thách thức của thời gian, còn che chở chính là bất kì lúc nào, không hề do dự mà lựa chọn bảo vệ bạn.

Trương Minh Hoàng hài lòng gật đầu, ông tin tình cảm của Dương Tầm Chiêu đối với cô, cũng tin vào mắt nhìn của Nhã Thanh.

MC tiến lên phía trước, tiếp tục buổi hôn lễ, tuyên thệ, trao nhẫn cưới, tiến hành đâu vào đấy.

Cặp nhẫn cưới này là do Dương Tầm Chiêu tự mình thiết kế, tìm người chuyên mua đá nguyên chất về rồi chế tác thành thứ độc nhất vô nhị. Hàn Nhã Thanh quan sát chiếc nhẫn, cô hiếm khi thích đồ trang sức, nhưng là do Dương Tầm Chiêu tặng nên cô cam tâm tình nguyện đeo vào, vĩnh viễn là thế, sẽ không tháo xuống nữa. Dương Tầm Chiêu hài lòng nhìn chiếc nhẫn trên tay, cuối cùng bọn họ đã trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận, vĩnh viễn kề cạnh nhau.

Đôi trai tài gái này này nhận biết bao lời chúc phúc của mọi người. Người ở đây không thể không cảm nhận được niềm hạnh phúc đó. Ngay cả Lâm Từ cũng cảm thấy đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất của người con gái.

Mặc Thành bên cạnh cầm tay Lâm Từ, anh ta biết cô không quá ham thích việc kết hôn sinh con, nhưng vào giờ phút này, dường như anh cảm nhận được Lâm Từ rất vui. Lâm Từ cũng siết lấy tay anh ta, cô khẽ gãi lòng bàn tay làm Mặc Thành cảm thấy nếu bây giờ không phải đang ở đây thì anh ta đã đè cô lên giường rồi, không hết một ngày thì đừng hòng ra khỏi cửa.

Kết thúc buổi lễ, mọi người vỗ tay, trái tim Trương Minh Hoàng bình ổn trở lại, còn trái tim Dương Tầm Chiêu cũng đã lắng xuống. Cuối cùng Hàn Nhã Thanh cũng là của anh.

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo cũng vỗ tay theo, Linh cũng vậy, cô bé rất thích nơi này, cô bé cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có.

Cô dâu sắp ném hoa. Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo tự giác tách sang một bên, tiện tay kéo luôn cả Linh.

Các cô gái chưa kết hôn đều sẽ tới bắt hoa, Lâm Bối nghĩ đến việc đám cưới của cô và Đường Lăng đã định sẵn rồi, nên cô chẳng gần đi góp vui, vậy là cô liền bước sang bên cạnh.

Hàn Nhã Thanh tùy tiện ném hoa đi, bó hoa rơi chuẩn xác vào ngực Lâm Bối, Lâm Bối theo bản năng giơ tay đón lấy. Đến khi nhận ra thì bó hoa đã nằm trên tay cô cô, cô ngạc nhiên nhìn nó. Sao lại… khéo như thế?