CHƯƠNG 2002
Hàn Nhã Thanh vừa nhìn đã ưng chiếc váy cưới màu xanh lam này. Mặc dù vẫn chưa được thiết kế xong nhưng cô đã nhìn ra được sự đặc biệt và vẻ đẹp của nó. Chiếc váy này có màu xanh lam thuần khiết, gần như không có một màu nào thừa, cả tạo hình tạo nên cảm giác như một nàng tiên cá.
Chiếc váy cắt ngực sâu bó eo và hở lưng, trên thắt lưng còn có một chuỗi đá quý màu tím nhạt, xếp thành hình ngôi sao sáu cánh. Phần đuôi dài tạo cảm giác như vảy cá, bình thường không nhìn thấy, chỉ khi di chuyển mới nhìn thấy ánh sáng được phản chiếu, hai bên được thiết kế theo kiểu sườn xám, xẻ tà cao, khi bước đi sẽ để lộ đôi chân ngọc ngà của cô.
Khăn voan cũng có màu xanh lam, phần voan phía sau rủ xuống như viên đá quý màu xanh lam đang nhỏ xuống, bóng lưng xinh đẹp ẩn hiện, thu hút mọi ánh nhìn.
Khi nhìn thấy chiếc váy cưới này, cô đã bị màu xanh lam thuần khiết này thu hút. Dương Tầm Chiêu cũng vì chiếc váy cưới này nên mới thiết kế địa điểm tổ chức đám cưới hôm nay như vậy.
Đàn ông chuẩn bị luôn nhanh hơn phụ nữ, Dương Tầm Chiêu mặc vest trắng, sau khi chuẩn bị xong, anh đến trước cửa phòng, định nhìn Hàn Nhã Thanh trước một chút.
Làm vậy không đúng quy tắc, vậy nên khi Dương Tầm Chiêu đến, Lâm Từ, Lâm Bối và những phù dâu khác của Hàn Nhã Thanh đều đi ra chặn ở cửa.
Hứa Dinh Dinh ngăn anh ở cửa, tươi cười hỏi: “Cậu ba Dương à, anh muốn nhìn thấy cô dâu thì có phải nên chuẩn bị xong xuôi rồi không?” Cô đã kết hôn nên không thể làm phù dâu, nhưng chuyện làm khó chú rể thì không thể bỏ qua, huống hồ gì đây còn là bạn thân nhất của cô?
Dương Tầm Chiêu không biết làm sao, suýt chút nữa anh quên mất khi làm đám cưới chú rể sẽ bị làm khó, nhưng hiện giờ đứng ở đây anh cảm thấy rất vui mừng.
Vậy nên Dương Tầm Chiêu chỉ nhướng mày, nói đầy tự tin: “Đương nhiên, tôi nhất định phải lấy được Nhã Thanh.”
“Vậy… anh hát cho Nhã Thanh nghe một bài đi.” Hứa Dinh Dinh chớp mắt, tinh quái nói, dù sao cô cũng không sợ Dương Tầm Chiêu trả thù, không đúng, ở đây cũng không có ai sợ Dương Tầm Chiêu trả thù.
Dương Tầm Chiêu ngẩn người ra một lát, hát sao? Anh đã từng hát bao giờ đâu? Từ trước đến nay anh chỉ nghe người khác hát thôi, hiện giờ thì?
“Đổi cái khác được không?” Dương Tầm Chiêu cầu xin, tự nhiên anh thấy hơi hối hận vì vừa nãy anh đã đồng ý nhanh như vậy.
Hứa Dinh Dinh lắc đầu: “Sao, anh không muốn lấy Nhã Thanh nữa à?”
Dương Tầm Chiêu không biết làm gì, “chiếc mũ này” đội lên cũng khó chịu thật đấy. Cũng may các phù rể cũng chạy tới, Dương Tầm Chiêu như đã tìm được người giúp đỡ, anh nhìn sang người bên cạnh.
Hứa Dinh Dinh vội vàng lên tiếng: “Không cho anh tìm người khác, phải tự mình hát cơ.”
Dương Tầm Chiêu bất đắc dĩ, anh nhìn người bên cạnh, đều là người quen cả, nhưng mà… Dương Tầm Chiêu vẫn nhắc nhở: “Mấy người không được ghi âm đâu đấy.”
Mắt mấy người xung quanh bừng sáng, Dương Tầm Chiêu hát cơ đấy. Từ trước đến nay, chưa ai nghe thấy anh hát bao giờ, bây giờ họ cảm thấy… rất chờ mong!
Người bên cạnh gật đầu lia lịa, Dương Tầm Chiêu mới khe khẽ cất tiếng, là một bài hát tiếng Anh… “Marry you”. Giọng anh trầm thấp, nhả âm rất chuẩn. Người xung quanh lần đầu tiên phát hiện thì ra Dương Tầm Chiêu hát hay như thế. Quan trọng nhất chính là người đàn ông này còn dồn cả tấm lòng, tất cả tình cảm đều cất giấu bên trong bài nhạc này, khiến người ta bị chìm đắm.
Hứa Dinh Dinh nghe xong, cô cảm thấy hoàn toàn không lỗ chút nào. Cô chỉ tùy ý nói một câu thôi, nhưng không ngờ lại có bất ngờ lớn thế này!
Hàn Nhã Thanh ở bên trong nghe thấy, nước mắt bất giác đong đầy khóe mắt. Thì ra, chuyện đặc biệt vào thời khắc đặc biệt lại làm người khác cảm động như thế.
Sau khi hát xong, Dương Tầm Chiêu nhìn về phía Hứa Dinh Dinh và phù dâu bên cạnh, hỏi: “Tôi có thể gặp mặt cô dâu của tôi chưa?” Giọng điệu trầm thấp, chẳng biết có phải vừa mới hát xong hay không mà mang theo chút quyến rũ.