Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1977




CHƯƠNG 1977

Còn Đường Lăng bị đám người Dụ Đạt cho rằng đã rời đi nước R thì lại đang ngồi trong phòng Lâm Bối, ôm Lâm Bối nhìn cô mở thư đọc.

Đường Lăng xem thư, mỉm cười nhìn Lâm Bối. Dụ Đạt đúng là không làm cho anh thất vọng, tốc độ ra tay rất nhanh. Nhưng thế cũng vừa lúc, đỡ mất công anh phải chờ. Anh đang sốt sắng muốn dẫn Lâm Bối đi đây.

“Em nói xem nên xử lý bọn họ thế nào mới tốt bây giờ?” Đường Lăng hỏi Lâm Bối. Dụ Đạt bắt cóc mẹ của cô, muốn xử lý thế nào đều xem ý cô.

Lâm Bối đọc thư xong thì tức giận vô cùng. Những người này nhằm vào cô sao? Còn bắt cóc mẹ cô nữa! Chán sống rồi đúng không? Dụ Đạt không có quan hệ gì với cô cả, vì sao lại muốn bắt cóc mẹ cô chứ?

Lâm Bối nhìn Đường Lăng: “Chắc không phải tại anh nên Dụ Đạt mới muốn bắt cóc mẹ em đấy chứ?” Lúc Đường Lăng còn ở đây, Dụ Đạt không dám ho he gì, nhưng bây giờ lại hành động nhanh như vậy, chứng tỏ trước đó đã lên kế hoạch sẵn sàng cả rồi, chỉ còn chờ Đường Lăng rời đi thôi.

“Em ngốc đấy à? Anh có che chở em đến đâu thì cũng không liên quan gì đến bọn họ. Nơi này là nước R, thân phận của em, sự sống chết của em đều sẽ ảnh hưởng đến nước R.” Đường Lăng vỗ nhẹ lên đầu Lâm Bối, sao tự nhiên lại ngây ngốc vậy chứ? Hơn nữa thân phận của cô như vậy, bị người ta nhắm tới không phải là chuyện rất bình thường à?

Lâm Bối còn rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thong thả nói: “Ý anh là bọn họ nhắm vào anh trai em nên mới đối phó với em?”

Đường Lăng gật đầu, may mà vẫn chưa ngốc thật. Cô là phụ tá đắc lực của đại vương tử, những người đó tạm thời chưa đụng tới đại vương tử được nên mới đành nhằm vào Lâm Bối, coi như là chịu tội thay người?

“Thế bây giờ nên làm sao đây?” Đường Lăng bày thư ra trước mặt Lâm Bối, bên trên viết rõ thời gian và địa điểm, chỉ chờ Lâm Bối đi.

“Đương nhiên phải đi, sân khấu dựng xong cả rồi, em làm diễn viên sao có thể không lên sàn được chứ?” Lâm Bối cười khẩy. Sao? Bọn họ cho rằng cô dễ bắt nạt lắm đấy à? Lâm Bối nói xong liền nhướng mày nhìn Đường Lăng.

Đường Lăng xoa đầu Lâm Bối: “Đừng lo lắng, anh sẽ theo sau em, luôn bảo vệ em.” Anh không nỡ để cô người yêu này của mình bị thương đâu, huống chi còn là trước mặt mẹ vợ nữa chứ. Đường Lăng có thể không đếm xỉa đến cái nhìn của quốc vương, dù sao Lâm Bối cũng không màng. Nhưng mẹ của Lâm Bối chính là người thân duy nhất Lâm Bối để ý, anh chắc chắn sẽ không để Lâm Bối và mẹ cô bị thương.

“Trong thư ghi là ngày mai, hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, mai chúng ta cùng đi.” Đường Lăng vừa nói vừa gấp thư lại. Dụ Đạt không làm anh thất vọng chút nào, anh thích tốc độ này. Nếu Dụ Đạt chậm chạp không chịu ra tay thì anh cũng không chờ nổi.

Lâm Bối mím môi, bây giờ còn sáng mà, nghỉ ngơi cái gì chứ. Đương nhiên là phải suy nghĩ xem ngày mai nên đối phó thế nào.

“Mai anh định đi cùng em à?” Lâm Bối chợt nhớ tới chuyện này, nghi hoặc nhìn sang Đường Lăng. Anh đi theo nhỡ may Dụ Đạt dứt khoát từ bỏ, hoặc muốn ngọc nát đá tan thì sao?

“Em muốn anh đi cùng em không?” Đường Lăng hỏi lại, anh rất bằng lòng đi cùng cô. Với năng lực của anh thì thừa sức xử lý Dụ Đạt. Huống chi, nỗi sợ hãi ám ảnh Dụ Đạt mấy ngày hôm trước chắc vẫn chưa tiêu tan đâu nhỉ?

Lâm Bối không nói câu gì mà chỉ anh chằm chằm. Đường Lăng bất đắc dĩ, chỉ đành lên tiếng: “Sao lại đi cùng được chứ? Anh đương nhiên phải len lén theo sau bảo vệ em rồi.” Đường Lăng cũng rất muốn công khai đi cùng cô, nhưng không phải trên thư đã viết đấy sao? Chỉ cho Lâm Bối đi một mình. Hơn nữa chắc chắn Lâm Bối cũng không muốn anh đi theo. Trong mắt Lâm Bối thì đúng là quan hệ giữa hai người khá ổn, nhưng không có nghĩa là anh có thể nghi ngờ năng lực của cô. Nơi này vẫn là nước R, cô là tiểu vương tử nước R, nhất định phải duy trì thân phận này.

Lâm Bối gật đầu, đây là đáp án cô muốn, nhưng lại cảm thấy đáy lòng hơi khó chịu, loại cảm giác không thoải mái này tựa như mặt hồ vốn phẳng lặng lại bị một chiếc lá cây rơi xuống làm gợn lên từng vòng sóng. Vốn đã dần phẳng lặng lại rồi, nhưng chiếc lá kia không chịu chìm xuống, cũng không trôi đi, dập dìu lúc cao lúc thấp. Lâm Bối cảm thấy tâm tình mình cũng như vậy, mãi cũng không bình tĩnh lại được nữa.