Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1972




CHƯƠNG 1972

Lâm Bối khiếp sợ nhìn Đường Lăng, người này uống lộn thuốc rồi đấy à? Sao tự nhiên lại làm nũng? Cô suy nghĩ một lát, đúng là lâu rồi hai người không gặp nhau, sau lần đó cô vẫn luôn vô thức trốn tránh anh. Cô cảm thấy liên hệ giữa hai người hơi nhiều rồi. Cô là tiểu vương tử nước R, còn Đường Lăng là người nước Z, hai người không thể nào ở bên nhau, cũng không nên như vậy.

“Anh sắp về rồi đúng không?” Lâm Bối không tiếp lời Đường Lăng mà chủ động hỏi.

Đường Lăng cảm thấy chợt có cơn tức giận điên cuồng dâng lên. Lâm Bối đang thúc giục anh về nước đấy à?

“Khi nào về đều do anh quyết định. Em muốn anh về à?” Đường Lăng đè nén cơn giận rồi hỏi lại, gắng sức khiến bản thân trông dịu dàng đi.

Lâm Bối không biết nên đáp lời thế nào. Nếu nói thật thì đúng là cô hy vọng anh trở về, như vậy cô sẽ không cần trốn tránh nữa, chỉ cần nghĩ cách làm thế nào để sinh con ra mà thần không biết quỷ không hay là được. Đường Lăng ở đây, mỗi hành vi, mỗi cử chỉ của cô đều bị theo dõi gắt gao, cô không dám thả lỏng chút nào.

“Tôi chỉ lo anh ở lại bên này quá lâu sẽ không tốt cho anh thôi.” Lâm Bối nghĩ ngợi một hồi rồi nói. Thân phận của Đường Lăng đúng là không thể ở bên này quá lâu, vậy mà trông anh chẳng sốt ruột chút nào cả.

“Em đang quan tâm anh đấy à?” Đường Lăng khúc khích cười hỏi Lâm Bối, cố ý bỏ qua những ý tứ khác của cô.

“Phải, tôi quan tâm anh, tôi hy vọng anh sống thật tốt.” Lâm Bối đáp. Cô chưa từng thích ai, cũng chưa bao giờ được người khác thật sự yêu chiều cả. Đường Lăng là người đầu tiên khiến cuộc sống của cô chân thật như vậy. Nếu có thể, Lâm Bối đương nhiên hy vọng có thể mãi mãi ở bên cạnh Đường Lăng. Nhưng chuyện này làm sao có thể xảy ra được chứ? Cô không thể nào rời khỏi nước R, càng không thể rời khỏi nước R.

Đường Lăng thích câu trả lời của Lâm Bối, nhưng đồng thời càng cảm nhận sâu sắc được sự khác thường của cô. Anh không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao Lâm Bối lại kỳ lạ như vậy. Nhưng bây giờ đều không quan trọng nữa rồi, bởi vì có chuyện khác đáng bận tâm hơn.

Đường Lăng nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Anh đưa em rời khỏi nơi này, đến nước Z được không?”

Lâm Bối sợ đến mức suýt nhảy dựng lên. Rời khỏi đây? Đến nước Z? Đường Lăng nói đùa đấy à? Cô là tiểu vương tử của một quốc gia, sao có thể dễ dàng rời đi được.

Nhìn thấy Lâm Bối phản ứng mạnh như vậy, Đường Lăng khẽ xoa đầu cô. Anh không muốn xa Lâm Bối, anh không thể ở lại đây mãi, nhưng muốn mang Lâm Bối đi thì vẫn được. Huống chi người Lâm Bối quan tâm ở nơi này rất ít, nếu thật sự hết cách rồi thì cứ dẫn cả những người mà cô quan tâm theo luôn.

Đường Lăng rất nghiêm túc, anh muốn đưa Lâm Bối về, muốn bồi dưỡng tình cảm với cô, sau đó ở bên nhau mãi về sau.

Lâm Bối nhìn Đường Lăng, gương mặt thoáng chốc trở nên lạnh lùng: “Đừng có lấy chuyện này ra đùa.”

Đường Lăng cảm thấy Lâm Bối choáng váng rồi thì phải. Nếu chỉ là đưa Lâm Bối đi nước Z thôi thì anh có nhiều cách lắm. Nhưng giờ anh không định nói nhiều, cũng không muốn để cô rối rắm vấn đề này.

Sau khi vào phòng, Đường Lăng thuận tay đóng cửa lại, Lâm Bối đứng trong phòng bỗng cảm thấy rất không an toàn. Cô đứng yên tại chỗ nhìn Đường Lăng.

Đường Lăng bước tới trước mặt Lâm Bối, nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng tiếng một: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lát.”

Lâm Bối đứng yên không nhúc nhích, Đường Lăng cũng không đợi cô trả lời, trực tiếp ôm chầm lấy cô. Lâm Bối đứng yên, cô cảm thấy lúc này Đường Lăng thật sự muốn ôm cô, chỉ đơn thuần muốn ôm cô mà thôi. Thậm chí Lâm Bối còn cảm thấy mình cũng muốn ôm lại anh, cũng không thể nào kiểm soát được ý muốn này.

Đường Lăng không làm gì khác, chỉ đơn thuần ôm Lâm Bối mà không làm gì. Khoảng cách gần gũi khiến anh cảm nhận được độ ấm cơ thể và mùi hương trên tóc cô. Cảm giác quyến luyến khiến anh muốn ngừng mà không được.

Đường Lăng thấy mình thật sự không nỡ buông ra, nhưng cũng không thể ôm mãi được, vậy là đành phải buông cô ra. Anh nắm tay dẫn Lâm Bối đến ghế sô pha, để Lâm Bối ngồi lên đùi mình, kiên nhẫn hỏi: “Tại sao lại trốn anh?”