Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1952




CHƯƠNG 1952

Liễu Ảnh thấy ánh mắt bà Tư Đồ thì vội che bụng: “Bà Tư Đồ, rốt cuộc hôm nay bà đến có chuyện gì?” Liễu Ảnh làm mẹ, theo bản năng muốn che chở cho con mình.

“Cô đã mang thai thì nên ở bên cạnh Không mới phải, đừng nên suy nghĩ nhiều.” Bà Tư Đồ nói, mang theo cảm giác của người bề trên.

Liễu Ảnh khẽ bật cười, thờ ơ nói: “Nếu tôi nhớ không sai thì khi ấy, chính bà Tư Đồ là người buộc tôi rời khỏi Tư Đồ Không cơ mà. Giờ bà hối hận rồi sao?”

Nếu không phải người phụ nữ này nói ra thì sao cô biết được nguyên nhân ba mình chết. Nếu không phải người phụ nữ này, quan hệ giữa cô và Tư Đồ Không sao có thể cứng ngắc như vậy. Đương nhiên, cô cũng không hận bà Tư Đồ, dù sao những chuyện này đều là sự thật vẫn luôn tồn tại, bà Tư Đồ chỉ nói ra mà thôi.

Bí mật nếu không chỉ thuộc về một người thì chắc chắn sẽ có người khác biết đến. Tư Đồ Không có thể lừa gạt được nhất thời, cũng không lừa gạt được cả đời.

“Giờ tôi lại cảm thấy không cần thiết. Tôi chỉ có một đứa con trai là Không thôi, mọi chuyện đều lấy ý muốn của nó lên hàng đầu. Nó thích cô, muốn cưới cô, còn nói trừ cô ra sẽ không thích những người khác.” Bà Tư Đồ miễn cưỡng nói, cứ như đã ngầm thừa nhận cách nói này, giờ chỉ lặp lại một lần ngoài miệng thôi.

“Hơn nữa Tư Đồ Không còn nói với tôi đời này nó chỉ cưới mình cô thôi. Nếu không phải cô, nó tình nguyện cả đời không cưới. Dù sao tôi cũng không thể để con trai mình cô độc cả đời được.” Ánh mắt bà Tư Đồ thoáng ảm đạm, tựa như bất đắc dĩ phải thỏa hiệp: “Hơn nữa, cô cũng mang thai con của thằng bé rồi mà? Con cháu nhà Tư Đồ chúng tôi sao có thể không về lại nhà Tư Đồ được chứ?”

Nếu là trước kia, đừng nói là vì một đứa nhỏ, dù có lý do khác bà Tư Đồ cũng không để vào mắt. Nhưng bây giờ bà ta cảm thấy những chuyện khác đều không quan trọng, quan trọng nhất chỉ có con trai bà ta thôi. Nếu anh thích thì bà ta sẽ giúp anh đạt được. Đứa bé này xuất hiện cũng đúng lúc, bà ta không thích Liễu Ảnh thì cứ không nhìn là được, mang đứa bé về nuôi thôi.

“Tư Đồ Không nói vậy sao?” Liễu Ảnh nghi hoặc nhìn bà Tư Đồ, lúc bà ta đến đây không biết Tư Đồ Không đã từng tới rồi à? Không biết giữa hai người đã xảy ra những chuyện gì hay sao? Giờ nói những chuyện này có ý nghĩa gì nữa đâu?

“Tôi cần lừa cô chắc? Nếu như là một mình tôi thì tôi rất không ưa cô, nguyên nhân là gì thì cô biết rồi đấy, trong mắt tôi cô không xứng với Tư Đồ Không. Vậy nên nếu không phải thằng bé rất thích cô, tôi sẽ không bao giờ để cô ở lại bên cạnh thằng bé.” Bà Tư Đồ đổi tay cầm túi xách, bình tĩnh nhìn Liễu Ảnh.

“Vậy bà không biết lúc trước Tư Đồ Không đã tới đây à?” Liễu Ảnh quan sát bà Tư Đồ. Mặt bà ta không hề thay đổi, không nhìn ra chút cảm xúc nào, Liễu Ảnh cũng không đoán chắc được ý tứ bà ta, thay đổi quá nhanh.

“Nó đến tìm cô không phải chuyện bình thường à? Lúc trước còn bỏ mặc chuyện trong công ty, chỉ chăm chăm muốn ở bên cạnh cô, muốn đi theo bảo vệ cô. Nó đến tìm cô là chuyện gì lạ lắm chắc?” Bà Tư Đồ cười khẩy, cho rằng bà ta không biết chuyện trước đây hay sao?

Bà ta tới tìm Liễu Ảnh vài lần đều bị Tư Đồ Không ngăn cản, lần sau kịch liệt hơn lần trước, cuối cùng bà ta còn không cách nào xuất hiện ở bên cạnh Liễu Ảnh nữa, ngay cả liên hệ cũng không thể.

“Nhưng ngày hôm nay Tư Đồ Không đến là để nói với tôi rằng giữa hai chúng tôi đã hết rồi, anh ta không muốn ở bên tôi nữa.” Liễu Ảnh không chút sợ hãi nhìn lại bà ta. Tình cảm của hai người họ không phân rõ đúng sai, nhưng từ bỏ chính là từ bỏ. Tình cảm duy trì đơn phương sao có thể dài lâu chứ?

Bà Tư Đồ hơi ngẩn ra, bà ta nhìn Liễu Ảnh thật lâu mới chậm rãi xoay mặt đi, chuẩn bị hốc mắt ngấn lệ.

“Cô nói gì, thằng bé nói muốn chia tay với cô à?” Bà Tư Đồ ngây ngốc nhìn chằm chằm Liễu Ảnh, như đang ra sức muốn Liễu Ảnh phản bác.

“Phải, anh ta muốn chia tay với tôi.” Liễu Ảnh lạnh lùng nói. Mẹ Liễu cảm thấy vẻ mặt bà Tư Đồ không đúng cho lắm, vậy là liền đi lên đằng trước đẩy bà ta ra ngoài: “Tư Đồ Không đã từ bỏ rồi, mấy người có thể tha cho Liễu Ảnh được chưa?”

Bà Tư Đồ chợt lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Ảnh, ánh mắt như tẩm độc: “Tại sao? Tại sao con tôi vì cô mà nằm trong bệnh viện, hiện tại sống chết chưa rõ, còn cô nói chia tay là chia tay được sao? Không suy nghĩ đến cảm giác của nó nửa phần?”

Tay mẹ Liễu cứng đờ. Quả nhiên hôm nay bà Tư Đồ đến là vì nói chuyện này mà không phải gì khác. Mẹ Liễu vội vàng quay sang nhìn Liễu Ảnh, cô ngơ ngác khó hiểu hỏi lại: “Tư Đồ Không ở bệnh viện sao?”

“Cô không biết à? Không ngờ cô lại không biết! Cô lại có thể không biết được à!” Bà Tư Đồ gào lên. Mẹ Liễu vội đỡ lấy Liễu Ảnh, lo cô bị dọa sợ.