54: Lưu Tuyết Lam Xả Thân Tương Cứu
Ở căn phòng đối diện, Tống Kiều gương mặt vô cảm ấn cô bé fan girl nào đó vào tường.
Đầu bút bi yên vị trên cái cổ trắng ngần của cô ta.
Tống Kiều khẽ dùng lực, đợi tiếng bước chân đi xa dần cô mới thấp giọng nói:
- Một trò đùa mãi không chán nhỉ? Các người hăng hái đi chịu chết vậy à?
Cô gái kia không chút sợ hãi, nhếch môi cười nhạt:
- Muốn trách thì chỉ trách cô đã đắc tội người không nên đắc tội.
Nếu còn không buông tôi ra, hậu quả cô tự chịu đấy.
Tống Kiều không hề động đậy, cười đáp:
- Người tôi đắc tội nhiều lắm, vậy nên tôi không biết người cô nói là ai đâu.
Cô về thay tôi nhắn lại với người đó, lần sau nhớ tìm người hữu dụng hơn nhé.
Tống Kiều dứt lời thì đánh ngất cô gái, sau đó đem quần áo của cô ta cởi ra chỉ chừa lại nội y.
Xong xuôi, cô phủi tay thong thả ra ngoài đem cửa nhà vệ sinh đóng lại đồng thời treo lên tấm biển báo hư hỏng rồi mới rời đi.
Hiện tại đã là cuối thu, ném cô ta ở phòng vệ sinh chịu lạnh một đêm để tỉnh táo lại cũng không tệ.
Kỷ Đình Dạ kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài, trông thấy Tống Kiều thì cất giọng trầm ấm:
- Nếu em còn không ra chỉ e tôi đã xông vào rồi.
Tống Kiều sững sờ, đây là hành động mà một quý ông có thể làm ư? Cô lạnh mặt, hừ khẽ:
- Ngay đến nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nếu anh thật sự xông vào thì trang nhất ngày mai sẽ có tên anh đấy.
Hình tượng cao lãnh cấm dục bấy lâu cũng sụp đổ vì hành động nông nổi này cho xem.
- Cứu người là quan trọng, ai còn có thời gian bận tâm với những tiểu tiết này.
Tống Kiều đem cái ba lô Pikachu mới mua đeo cho Kỷ Duệ, nhàn nhạt đáp:
- Tôi khiến anh không yên tâm vậy à? Đừng quên giá trị vũ lực của tôi rất cao đấy.
Muốn gây tổn thương cho tôi không dễ vậy đâu.
Kỷ Đình Dạ đương nhiên biết cô không phải là dạng phụ nữ liễu yếu đào tơ.
Thậm chí nếu đem so thực lực của cô với những thuộc hạ trong Hắc Dạ mà chính hắn huấn luyện cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng cho dù vậy hắn cũng vẫn lo lắng, đây hoàn toàn xuất phát từ nội tâm của hắn.
- Tôi biết em rất giỏi, nhưng chuyện đó và chuyện tôi quan tâm em là hai chuyện khác nhau.
Người không vừa mắt tôi có rất nhiều, mà mục tiêu họ nhắm đến đều là những người bên cạnh tôi.
Tôi không muốn em vì tôi mà bị tổn hại.
Tống Kiều sững sờ, đây cũng là gián tiếp giải thích chuyện lần trước hắn cho người theo dõi cô ư? À không, bảo vệ chứ nhỉ? Cô cứ nghĩ hắn quên rồi, sau khi cơn giận qua đi cô cũng không còn để ý nữa.
Tống Kiều mím môi, ngập ngừng đáp:
- Tôi biết rồi, thật ra tôi chỉ đụng mặt một vài fan hâm mộ nên mới chậm trễ thời gian thôi.
Đã không còn sớm nữa, chúng ta nên dẫn Tiểu Duệ đi ăn gì đó rồi hẵng nói sao.
Kỷ Đình Dạ gật đầu, hắn lại ôm Kỷ Duệ lên sau đó dắt tay Tống Kiều đi lên tầng thượng.
Hôm nay là ngày cuối tuần, nơi nào cũng đông đúc toàn người là người.
Tống Kiều chọn mãi mới được một căn phòng yên tĩnh cuối lối đi.
Kỷ Duệ rất hào hứng, nhóc ngồi trong lòng Tống Kiều lật mở menu chậm rãi nghiên cứu.
Kỷ Đình Dạ rót nước cho hai người, thấy hành động của con trai thì cau mày nhắc nhở:
- Con không thể tự mình ngồi sao? Bao nhiêu tuổi rồi hả?
Kỷ Duệ ngẩng đầu khỏi menu, phụng phịu đáp:
- Cả muốn cô Mẫn Hi ôm con, cả buổi đi chơi cô không bế con lần nào rồi.
- Con nặng thế kia cô ấy bế sao nổi chứ?
Tống Kiều nghe thấy câu này thì không vui, cân nặng luôn là đề tài nhạy cảm của mọi người, vậy mà Kỷ Đình Dạ cứ 5 lần 7 lượt lôi ra nói với Khoai Nhỏ.
- Không sao, tôi cũng muốn ôm Tiểu Duệ.
Con trai đang trong tuổi ăn tuổi lớn, mũm mĩm một chút mới đáng yêu chứ? Anh đừng nói khó nghe vậy, lỡ nó tủi thân không chịu ăn nữa thì sao?
Kỷ Đình Dạ im lặng, đây có được xem là “con hư tại mẹ” không? Hắn cảm thấy cô rất cưng chiều đứa nhỏ này, còn vì nó mà mới đồng ý hợp tác với hắn.
Người ta nói con riêng là chướng ngại của mẹ kế, nhưng sao hắn cứ có cảm giác nó thật ra là chướng ngại của hắn vậy? Nhìn đi, xem nó đắc ý chưa kìa.
Kỷ Đình Dạ lạnh lùng liếc con trai, nhóc liền biết điều mà cúi đầu tiếp tục công việc gọi món.
Nhà hàng này phục vụ rất tốt, nhanh như vậy mà thức ăn đã được mang lên rồi.
Tống Kiều gắp một miếng cá đút cho Kỷ Duệ:
- Nào, há miệng.
Kỷ Đình Dạ lại u ám thêm một chút, nhưng không hề phát ti3t bất mãn của bản thân ra ngoài.
Một vệ sĩ mặc vest đen lịch lãm bước vào, hắn ghé tai Kỷ Đình Dạ nói gì đó khiến sắc mặt Kỷ Đình Dạ chợt lạnh.
Tống Kiều cũng nhận ra vấn đề, cất tiếng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Kỷ Đình Dạ đứng lên, cất giọng trầm ấm.
- Có lẽ chúng ta cần quay về một chuyến, trong nhà xảy ra chuyện rồi.
- Nhưng anh còn chưa trả lời tôi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Kỷ Đình Dạ dùng ánh mắt ra hiệu cho tên vệ sĩ, anh ta lập tức trả lời thắc mắc của Tống Kiều:
- Biệt thự bị người ta đột nhập, Lưu tiểu thư vì cứu phu nhân mà bị thương nặng đang được đưa vào cấp cứu.
- Có biết là ai làm không?
Tên vệ sĩ nhìn sang Kỷ Đình Dạ, thấy hắn gật đầu mới trả lời Tống Kiều:
- Là một nữ sát thủ, cô ta nhân lúc mọi người đổi ca thì trà trộn vào biệt thự với ý định ám sát phu nhân.
May mà có Lưu tiểu thư ở đó.
Người của chúng ta đã bắn bị thương cô ta nhưng vẫn không bắt được.
Kỷ Đình Dạ lúc này mới lên tiếng cắt ngang.
- Cậu đi chuẩn bị xe, chúng ta đến bệnh viện xem tình hình thế nào.
Gọi Giản Diệp qua đó hỗ trợ cấp cứu cho Lưu Tuyết Lam, đừng để cô ấy xảy ra chuyện.
- Vâng, tiên sinh.
Tên vệ sĩ nói xong liền đi ra trước, Kỷ Đình Dạ thanh toán rồi mới bế Kỷ Duệ và dắt tay Tống Kiều rời đi.
Thật ra nếu bình thường hắn sẽ để vệ sĩ đưa con trai về, nhưng biệt thự hiện tại không an toàn nên hắn chỉ có thể mang cả nhóc cùng đi.
Sắc mặt Tống Kiều âm trầm, trong lòng mơ hồ dâng lên nỗi bất an.
Lúc bọn họ đến bệnh viện đã thấy Bạch Tư Âm cổ tay băng bó ngồi ở băng ghế hành lang, bên cạnh bà là quản gia cùng 2 vệ sĩ.
Thấy Kỷ Đình Dạ đến, bà mới chậm chạp ngẩng đầu lên:
- Đến rồi đấy à? Người đã bắt được chưa?
Kỷ Đình Dạ buông tay Tống Kiều, tiến lên mấy bước xem xét vết thương trên tay Bạch Tư Âm:
- Mẹ bị thương có nặng không? Để con gọi người đưa mẹ về nghỉ ngơi trước.
Bạch Tư Âm mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói:
- Không cần, còn chưa chết được.
Ta muốn ở đây chờ A Tuyết qua cơn nguy kịch.
Kỷ Đình Dạ đứng thẳng dậy, cất giọng trầm trầm:
- Mẹ yên tâm, con đã gọi Giản Diệp đến.
Có cô ấy, Lưu Tuyết Lam chắc chắn sẽ không sao?
- Cô ta cũng không có thuật cải tử hồi sinh, chừng nào A Tuyết chưa tỉnh thì chừng ấy ta vẫn không cách nào yên tâm được.
Bà vừa nói vừa liếc về phía Tống Kiều, cô không hề tránh né mà nhìn thẳng vào đôi mắt có phần lạnh nhạt của Bạch Tư Âm.
- Phu nhân có chuyện cần nói với cháu sao?
Bạch Tư Âm mỉm cười, gật đầu đáp:
- Đúng là tôi có việc cần nhờ đến cô thật.
Vết thương này của ta có chút bất tiện, phiền cô đến giúp tay thay bộ quần áo đã dính máu này ra.
Tống Kiều đáp một tiếng rồi bước đến dìu Bạch Tư Âm đi xuống tầng dưới.
Kỷ Duệ muốn chạy theo, nhưng quản gia đã nhanh chóng ngăn nhóc lại.
Ông thở dài, xem ra phu nhân đã có quyết định của mình rồi đi.
Tính khí của những người trong gia đình này đều nóng nảy cố chấp, biệt thự Kỷ Gia sắp tới sẽ không được yên bình rồi..
7 giờ tối, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt. Lưu Tuyết Lam hôn mê được y tá đẩy ra ngoài, theo phía sau chính là Giản Diệp. Kỷ Đình Dạ mặt không biểu cảm, cất giọng đều đều:
- Cô ấy sao rồi?
Giản Diệp tháo khẩu trang ra, chậm rãi đáp:
- Không bị thương chỗ hiểm, chẳng qua là mất máu quá nhiều thôi. Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịp rồi, chỉ cần nằm viện theo dõi một thời gian là ổn.
- Cảm ơn, cô vất vả rồi.
Giản Diệp đút tay vào túi áo blouse, cười cười:
- Không có gì, đây vốn là công việc của tôi. Còn nữa, phòng nghiên cứu gần đây vừa phát minh ra loại thuốc mới, anh có thời gian thì đến xem nhé. Tôi xin phép đi trước.
Kỷ Đình Dạ gật đầu, quay sang nói với quản gia:
- Ông đưa Tiểu Duệ và bác sĩ Giản về trước đi. Tối nay tôi sẽ ở lại.
Quản gia nhận lệnh bế Kỷ Duệ lên, nhưng nhóc lại níu áo ông nài nỉ:
- Cháu muốn tạm biệt cô Mẫn Hi, có thể đợi thêm một chút không?
Cậu nhóc vừa dứt lời, phía đầu hành lang chợt vang lên tiếng bước chân đều đặn. Hai mắt nhóc như phát sáng, vội vàng tụt khỏi tay quản gia chạy lại hướng đó. truyện đam mỹ
Tống Kiều vừa có một cuộc nói chuyện không quá dài với Bạch Tư Yến, lúc thấy Kỷ Duệ chạy đến cô liền buông bà ấy ra đưa tay đón lấy nhóc:
- Đừng chạy, sẽ ngã bị thương đấy.
Kỷ Duệ ôm cổ cô, cười đáp:
- Con biết rồi. Bây giờ con phải theo lão quản gia quay về, cô Mẫn Hi có muốn về cùng con không?
Tống Kiều hôn lên má nhóc, dịu dàng nói:
- Cô Mẫn Hi còn có việc cần làm, tạm thời không đi cùng được. Duệ Duệ ngoan, nhớ phải nghe lời đấy.
- Vâng ạ.
Tống Kiều đem nhóc đưa cho quản gia, ông ta lập tức cẩn thận đỡ lấy. Bạch Tư Âm đã đến bên cạnh Kỷ Đình Dạ từ lúc nào, trong giọng nói mơ hồ nghe ra sự lo lắng:
- A Tuyết sao rồi.
Kỷ Đình Dạ nhìn thoáng qua Tống Kiều, sau đó mới trả lời Bạch Tư Âm:
- Không sao, đã được đưa vào phòng hồi sức rồi. 3 tiếng nữa là có thể vào thăm. Mẹ đói chưa, con đưa mẹ đi ăn gì trước rồi quay lại.
Bạch Tư Âm gật đầu, bà hiện tại cũng có chút đói. Kỷ Đình Dạ muốn đưa Tống Kiều cùng đi, nhưng cô lại từ chối:
- Tôi chưa đói, dù sao cũng cần phải có người ở đây phòng khi bác sĩ cần tới. Anh cứ đưa phu nhân đi đi.
- Chỗ này đã có thuộc hạ của tôi rồi, em không cần ở lại canh chừng làm gì cả.
Tống Kiều còn chưa kịp viện cớ tiếp thì Bạch Tư Âm đã chen ngang.
- Hạ tiểu thư đã nói vậy thì con đừng miễn cưỡng, đúng lúc mẹ cũng có việc riêng cần nói với con. Chúng ta đi thôi.
Kỷ Đình Dạ vẫn còn do dự, nhưng thấy ánh mắt ra hiệu của Tống Kiều thì chỉ đành thôi. Hắn bước theo sau Bạch Tư Âm, chậm rãi rời khỏi bệnh viện.
Trên đường, cả Bạch Tư Âm và Kỷ Đình Dạ đều không ai nói với ai câu nào, bầu không khí trong xe luôn duy trì sự trầm mặc. Mãi đến khi yên vị trong phòng VIP của nhà hàng, Bạch Tư Âm mới cất tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Con có suy nghĩ gì về lần ám sát này không?
- Trước đó người của Bạch Hồ đã từng trà trộn vào biệt thự, có lẽ hôm nay cũng là bọn họ đi. Là do con đã làm việc chưa chu đáo, hại mẹ suýt thì gặp nguy hiểm.
Bạch Tư Âm tự mình rót một ly rượu vang, thong thả nói:
- Lần đó và lần này có điểm chung gì? Con có biết không?
Kỷ Đình Dạ cau mày, đáp:
- Ý mẹ là gì?
- Ta không biết vì sao con lại tin tưởng người phụ nữ đó đến vậy, chẳng lẽ do cô ta từng cứu Tiểu Duệ ư? Không ngại nói cho con biết, hôm nay ta đã đặc biệt phái một thuộc hạ đến trung tâm gây khó dễ cho Hạ Mẫn Hi. Con có hứng thú muốn biết kết quả không?
Kỷ Đình Dạ im lặng, hắn cũng biết trên người cô gái này có quá nhiều sự bất thường. Nhưng trực giác cho hắn biết cô không phải là người xấu. Chính vì lẽ đó mà hắn đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cô. Nhưng người khác không nghĩ vậy, cả Phong Khiêm, Giản Diệp và Bạch Tư Âm đều cảm thấy cô không đáng tin một chút nào.
Bạch Tư Âm đặt ly rượu vang lên bàn, thở dài nói tiếp:
- Vũ khí bí mật của tổ chức sát thủ cho dù người trong các tổ chức lớn còn chưa chắc đã biết, huống gì chỉ là một nữ minh tinh nhỏ bé tầm thường. Chưa kể thân thủ của cô ta còn hơn cả những người từng được huấn luyện, nếu nói chỉ là một cô gái bình thường thì cho dù trẻ lên ba cũng khó mà tin. A Dạ, con nổi tiếng là người trầm tĩnh lý trí, sao đối với Hạ Mẫn Hi lại hồ đồ rồi?
- Cho dù là vậy, con vẫn có thể đảm bảo cô ấy không phải là hạng người đó. Mẹ yên tâm, con sẽ nhanh chóng tìm ra người đứng sau giở trò.
Bạch Tư Âm nhíu mày, tức giận quát:
- A Dạ, con còn chưa chịu tỉnh ra hay sao? Được, ta sẽ để con sáng mắt để nhìn cho rõ hồng nhan tri kỷ bên cạnh mình.
Bạch Tư Âm nói xong thì đứng dậy rời đi, từ đầu đến cuối bàn đồ ăn kia vẫn chưa từng được động vào. Kỷ Đình Dạ ngồi tại chỗ cũ, sắc mặt âm u không chút biểu tình. Từ trước đến nay Bạch Tư Âm chưa từng nổi giận với hắn, đây được xem là trường hợp đầu tiên. Bà ấy có thể khẳng định đanh thép như vậy chắc chắn là đã biết gì đó rồi. Hắn không thể để mẹ mình gây bất lợi cho Hạ Mẫn Hi, cho dù như thế nào hắn cũng muốn được nghe chính miệng cô thừa nhận chứ không phải là chứng cứ hay lời nói của một ai khác.
Kỷ Đình Dạ cầm lấy di động gọi cho Phong Khiêm, anh ta rất nhanh đã bắt máy:
- Boss, có chuyện gì ạ?
Kỷ Đình Dạ sắc mặt lạnh lùng, nói bằng giọng vô cảm:
- Giúp tôi kiểm tra xe Mẫn Nhi có ở bệnh viện không, ngay bây giờ.
- Vâng ạ
Phong Khiêm nói xong liền tắt máy, khoảng 5 phút sau, điện thoại của Kỷ Đình Dạ đã nhận được tin nhắn báo cáo. Hắn nhìn vào nội dung, sự lạnh lùng chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Kỷ Đình Dạ ngồi một lúc mới mở phần mềm định vị ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. Nếu mọi chuyện giống như Bạch Tư Âm đã nói, vậy bây giờ hắn phải làm sao đây.