Hồ Cường vô lực nằm trên mặt đất, đầu óc gã mơ hồ không còn nhận ra đau đớn là từ bộ phận nào trong cơ thể phát ra.
Đã tròn 10 ngày gã bị dày vò ở căn hầm này, nhưng đến nay vẫn chưa biết người phía sau là ai.
Quý Lẫm đẩy cửa tiến vào, đi sau anh ta không ai khác chính là Đàm Mặc.
Sở dĩ đến giờ phút này Đàm Mặc vẫn chưa động vào Hắc Dạ chính là muốn hỏi rõ Hồ Cường về chủ nhân thật sự của viên đạn đã bắn về phía mình.
Quý Lẫm tuy bề ngoài tao nhã dễ gần, nhưng nếu đã có thể đứng bên cạnh Đàm Mặc đương nhiên cũng không phải là người đơn giản.
Anh ta lấy xô nước lạnh trực tiếp tạt vào mặt Hồ Cường, gã ta rất nhanh đã tỉnh lại.
Quý Lẫm cởi áo vest, anh ta là một ống dung dịch đặc sệt tiến lên vài bước.
Quý Lẫm ngồi xuống đối diện Hồ Cường, cười lạnh:
- Cơ hội của mày không có nhiều đâu.
Nói hay không nói?
Hồ Cường nhìn ống dung dịch kia bất giác nuốt khan, cất giọng thều thào.
- Những gì cần nói tôi đã nói rồi… Là lão đại mấy người muốn hại Hạ tiểu thư, vậy nên Hắc Dạ mới ra tay với anh ta…
Quý Lẫm túm lấy tóc của Hồ Cường, ép buộc gã ngẩng đầu lên:
- Mày tưởng Kỷ Đình Dạ lại hành động khinh suất vậy à? Mày định lừa ai hả?
Hồ Cường cắn răng nhịn đau, gằn giọng:
- Tôi không có.
Đàm Mặc nãy giờ vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mới chậc lưỡi đứng lên.
Hắn lấy trong túi áo vest ra một tấm hình đưa đến trước mặt Hồ Cường:
- Bảo bối của mày cũng đáng yêu lắm đấy.
Nếu tao lôi cô ta đến đây thay mày thử thuốc thì mày nghĩ sao?
Hồ Cường sắc mặt không đổi, lạnh lùng nhìn Đàm Mặc:
- Đàm lão đại cứ thích đùa, cô gái này tôi không quen biết.
Đàm Mặc mỉm cười, đem tấm ảnh vỗ vào mặt gã:
- Thứ đần độn như mày đúng là đáng chết.
Ngay đến cừu hay sói cũng nhìn không ra.
- Anh có ý gì?
Đàm Mặc ném tấm ảnh lên bàn, nhìn Hồ Cường bằng ánh mắt thương hại:
- Ý của tao chính là nói mày đần.
Con nhỏ mà mày yêu đó là sát thủ của Rose.
Mày chẳng qua là ma chết thay thôi.
Không phải tao thì cũng là Kỷ Đình Dạ tiễn mày xuống suối vàng.
Mày cho là mày đang bảo vệ cô ta ư? Tỉnh lại đi.
Hồ Cường cúi đầu, gã không muốn Đàm Mặc nhìn thấu suy nghĩ của gã.
Đàm Mặc xem như đã có câu trả lời, hắn cũng không muốn tiếp tục làm chuyện thừa thải.
- Dám nhắm súng vào tôi đều đáng chết.
Hắn nói xong thì quay lưng đi ra ngoài, Quý Lẫm dùng ánh mắt trao đổi với đám thuộc hạ rồi cũng bước nhanh theo Đàm Mặc.
Cánh cửa dần khép lại, ngay đến một âm thanh cũng chẳng phát ra.
Từ sau khi Lưu Tuyết Lam rời khỏi Kỷ Gia, cô ta luôn tự nhốt mình trong phòng không gặp ai cả.
Lưu Vũ Bằng cũng không quan tâm, chỉ có quản gia là sốt ruột tìm cách dỗ dành cô ta vui vẻ.
Ông ta cảm thấy Lưu Vũ Bằng đã hà khắc quá mức, còn bênh vực người ngoài hơn cả con gái mình.
Nhưng vì thân phận khác biệt khiến ông ta không thể bày tỏ bất mãn ra bên ngoài được.
Nhìn Lưu Tuyết Lam tiều tụy ủ dột, quản gia không ngừng an ủi:
- Đại tiểu thư, cô đừng đau lòng.
Là Kỷ Đình Dạ có mắt không tròng, không biết phân biệt tốt xấu.
Đại tiểu thư, tôi đã làm mấy món mà cô thích ăn nhất, cô cố ăn một chút đi.
Lưu Tuyết Lam liếc quản gia, không nói lời nào chỉ vươn tay nhận ly sữa trong tay lão.
Cô ta biết từ nhỏ chỉ có quản gia là yêu thương chăm sóc mình, vì vậy cho dù những lời ông ấy nói về Kỷ Đình Dạ khiến cô ta không vui cô ta vẫn bỏ qua.
Lưu Tuyết Lam hớp một ngụm sữa, khẽ cau mày:
- Ngấy quá, có trà không?
Quản gia nhìn cô giúp việc bên cạnh, cô ta vội vàng hiểu ý đi ngay.
Lưu Tuyết Lam ăn vài miếng, ngẩng đầu hỏi:
- Ba tôi đâu?
Quản gia cúi đầu, cung cung kính kính đáp:
- Ông chủ có việc nên ra ngoài rồi ạ?
Lưu Tuyết Lam gật đầu, tiếp tục hỏi:
- Hôm nay là thứ mấy rồi?
- Dạ thưa tiểu thư, đã là thứ sáu rồi ạ.
Lưu Tuyết Nam không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười lạnh:
- Tôi muốn gặp một người, ông giúp tôi sắp xếp đừng để ba tôi phát hiện.
Quản gia cau mày, không biết Lưu Tuyết Lam lại muốn làm gì.
Nhưng cho dù cô ta không có ý tốt, lão vẫn sẽ nghe theo không chút do dự.
Lưu Tuyết Lam ghé tai quản gia nói gì đó, lão gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Lưu Tuyết Lam mỉm cười, tiếp tục thong thả dùng bữa sáng.
Tống Kiều đến bệnh viện thăm Hạ Y Thuần, nhưng có vẻ như cô ta không mấy hoan nghênh sự có mặt của Tống Kiều, chỉ vừa nhìn thấy cô đã bắt đầu mất bình tĩnh:
- Chị tới đây làm gì? Nhìn tôi như bây giờ có phải rất hả hê không?
Tống Kiều kéo ghế ngồi xuống, thản nhiên nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Hạ Y Thuần:
- Đừng xem trọng bản thân mình quá, cô sống chết thế nào cũng không là mối bận tâm của tôi đâu.
- Vậy sao chị còn đến?
Tống Kiều mỉm cười, ánh mắt nhìn Hạ Y Thuần đầy sự khinh thường và thương hại:
- Tôi chỉ muốn đến hỏi cô một vài chuyện liên quan đến quá khứ của tôi thôi.
Ý tôi là những ký ức mà tôi đã đánh mất.
Hạ Y Thuần quay đầu, đáp không chút do dự:
- Tôi không biết gì cả.
Chị về đi…
- Lưu Tuyết Lam xem ra vẫn còn nhẹ tay với cô nhỉ? Tôi được biết cô học thiết kế.
Nếu cổ tay bị phế thì liệu có ảnh hưởng gì không nhỉ?
Hạ Y Thuần trợn mắt, hung hăng nhìn Tống Kiều:
- Chị dám.
Tống Kiều thu lại ý cười, lạnh lùng nói:
- Cô có muốn thử không?
Hạ Y Thuần cắn môi, vô thức giấu đi bàn tay phải ra phía sau lưng mình.
- Tôi thật sự không biết gì cả, việc chị từng phá thai là do tôi vô tình nhìn thấy thôi.
Hôm đó tôi đau bụng nên mới đến đây khám, không ngờ vô tình gặp chị.
Nhưng vì bệnh viện này bảo mật quá cao, lại thuộc tập đoàn Lưu Thị nên dù tôi có dùng tiền cũng không cậy được miệng bác sĩ.
- Vậy nên cô mới mượn tay Lưu Tuyết Lam để hạ bệ tôi, đáng tiếc là không thành còn hại chính mình thành bộ dạng này…
Tống Kiều thay cô ta nói nốt đoạn sau, trong giọng điệu là sự hả hê khiến Hạ Y Thuần tức đến đỏ mặt.
Cô ta siết chặt góc chăn, nhịn xuống ý định nhào qua bóp ch3t Tống Kiều.
- Phải, là tôi làm ác nhận báo ứng, chị đã hài lòng chưa?
Tống Kiều nhướn mày, cười đáp:
- Tôi rất hài lòng.
Hạ Y Thuần cắn môi, trừng mắt nhìn Tống Kiều:
- Tôi không biết gì cả, bây giờ chị có thể đi rồi.
Tống Kiều đứng lên, lúc định ra ngoài thì cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Tống Kiều cau mày, vậy mà đụng phải một tên rác rưởi.
Lăng Thiên đứng ngây người ở cửa, rõ ràng việc gặp được Tống Kiều ở đây khiến hắn rất bất ngờ.
Nhưng chỉ sau vài giây ngắn ngủi, Lăng Thiên đã vui mừng đi đến bên cạnh cô.
Khi bàn tay hắn vươn ra, Tống Kiều đã nhanh chóng nghiêng người tránh thoát:
- Lăng thiếu, mong anh đừng tùy tiện động tay động chân với tôi.
Thái độ lạnh lùng xa cách của Tống Kiều khiến nụ cười của Lăng Thiên cứng lại.
Hắn thu tay về, nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô không hề di chuyển.
- Mẫn Nhi, anh đã tìm em rất lâu rồi.
Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói cho em biết.
Hạ Y Thuần cô ta đã lừa em và anh, cô ta không hề mang thai.
Không đợi Tống Kiều lên tiếng, Hạ Y Thuần phía sau đã bật cười nhìn Lăng Thiên.
- Lăng thiếu, anh tỉnh lại đi.
Anh cho rằng chuyện này chị ta không biết ư?
Lăng Thiên cau mày, tức giận nhìn Hạ Y Thuần:
- Cô còn muốn tiếp tục gây chia rẽ sao? Sẽ không ai còn tin lời cô nữa.
Hắn ta nói xong lại quay sang Tống Kiều, giọng điệu vừa chân thành lại vừa tha thiết.
- Mẫn Nhi, em phải tin anh.
Hạ Y Thuần đã lừa em, cô ta không mang thai.
Mẫn Nhi, em đừng tin lời cô ta.
Tống Kiều mặt lạnh như sương dửng dưng nhìn Lăng Thiên.
- Có phải tiếp theo anh sẽ nói tôi hãy cho anh cơ hội, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì mà quay lại với anh không?
Lăng Thiên cứng họng, hắn đúng là định nói như vậy.
Sau khi qua lại với những tiểu thư quyền quý, hắn mới nhận ra không ai có thể so sánh với Hạ Mẫn Hi.
Cô vừa dịu dàng lại vừa nhân hậu, từng cử chỉ lời nói đều toát lên sự trang nhã yêu kiều.
Mỗi khi cô khoát tay hắn đến bất cứ đâu cũng sẽ nhận được lời khen ngợi có cánh khiến hắn vô cùng hãnh diện.
Hắn thân là người thừa kế Lăng Gia, người ở bên hắn dĩ nhiên phải là người tốt nhất.
Tống Kiều không cần thuật đọc tâm cũng biết tên cặn bã trước mặt đang nghĩ gì, cô đẩy hắn ra nhếch môi cười khẩy:
- Lăng thiếu gia, cho dù hơi muộn nhưng tôi khuyên anh nên dẹp suy nghĩ đó đi.
Hạ Mẫn Hi mà anh quen đó, thật sự đã chết vào ngày lễ tình nhân rồi.
- Anh không tin.
Mẫn Nhi, anh thật lòng yêu em mà.
Chúng ta đã có hôn ước, em còn hứa sẽ mãi ở bên anh.
Lăng Thiên kích động, hắn muốn bắt lấy tay Tống Kiều nhưng cô đã nhanh hơn đem hắn ấn vào tường.
Cô rút con dao gọt trái cây trên bàn kề vào cổ Lăng Thiên:
- Tôi cảnh cáo anh, nếu còn dám động vào tôi thì đừng trách.
Không chỉ Lăng Thiên, ngay đến Hạ Y Thuần cũng bất ngờ trước hành động này của Tống Kiều.
Cô ta lùi lại, cố giảm thiểu sự tồn tại của chính mình.
Lăng Thiên cảm nhận lưỡi dao đang ấn vào da thịt mình, sự đau xót khiến hắn thanh tỉnh:
- Anh xin lỗi, anh sẽ không làm vậy nữa.
Em mau bỏ dao xuống đi.
Tống Kiều vứt con dao cấm phập vào quả táo, sau đó mới thẳng tay đẩy ngã Lăng Thiên.
- Cút xa một chút, đồ cặn bã.
Hạ Y Thuần nuốt khan, có chút sợ hãi nhìn theo bóng lưng Tống Kiều.
Người phụ nữ này, quả nhiên đã hoàn toàn thay đổi..