Bốn người họ vẫn ngồi ngoài đó.
Ôm đầu lo lắng cho cô.
Nhất là Cao Trường Cung.
Anh không thể ngồi yên được.
Cứ đi đi lại lại khiến cho ba người kia phải chóng mặt.
Bác sĩ bước ra, chưa kịp tháo khẩu trang.
Cao Trường Cung chạy tới, nắm lấy hai bả vai của bác sĩ, ánh mắt đầy sự lo lắng: "Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"
" Lúc đầu, chúng tôi tính để cho vết thương tự lành nhưng lại bị như thế này nên chúng tôi bắt buộc phải khâu.
Chúng tôi đã khâu vết thương lại và băng bó cẩn thận.
Người nhà yên tâm! Lát sau, cô ấy sẽ tỉnh lại.
Mời người nhà theo tôi để đi đóng viện phí."
Cao Trường Cung đưa thẻ đen cho Hoắc Cảnh Nha.
" Đi đi!"
Hoắc Cảnh Nha nghe vậy liền đi theo bác sĩ để đóng viện phí cho cô.
Chu Hắc Minh cảm thấy rất khó xử.
Đáng lẽ anh mới là người phải trả tiền viện phí nhưng ngặt nỗi...!anh để quên ví.
Anh đứng gần Cao Trường Cung và nói: "Tôi...!tôi xin lỗi."
Cao Trường Cung đáp: "Đợi cô ấy tỉnh lại.
Cậu hãy xin lỗi cô ấy."
Vừa nói xong, các bác sĩ đẩy cô ra khỏi phòng cấp cứu.
Cao Trường Cung liền ập đến lo lắng
" Cô ấy bị sao vậy? Các người định đưa cô ấy đi đâu?"
" Chúng tôi đang đưa cô ấy đến phòng hồi sức."
Nói rồi các bác sĩ đẩy cô đi.
Cao Trường Cung thở phào nhẹ nhõm.
Anh liền chạy theo các y bác sĩ.
Chu Hắc Minh và Kiều Tú Nhi thấy vậy cũng liền đi theo.
Họ đưa cô vào trong phòng hồi sức.
Cao Trường Cung vì lo lắng cho cô mà cũng chạy vào trong.
Nhưng anh bị bác sĩ ngăn cản.
" Tình trạng bệnh nhân còn đang yếu.
Người nhà vào thăm sau."
Các bác sĩ từng người rời đi.
Cao Trường Cung chỉ biết thấp thỏm lo lắng nhìn cô nằm trên giường bệnh qua tấm kính trong suốt.
Hoắc Cảnh Nha vội vàng chạy đến: "Anna sao rồi?"
Cao Trường Cung cứ chăm chú nhìn cô qua tấm kính mà nói: "Cô ấy lát nữa sẽ tỉnh lại."
Hai tiếng đồng hồ sau đó...
Mọi người được bác sĩ cho phép vào thăm cô.
Anh thấy cô nằm trên giường bệnh thở oxi mà xót xa.
Chu Hắc Minh nhìn thấy cô như vậy cũng thấy có lỗi.
Chu Hắc Minh nói với Hoắc Cảnh Nha: "Chị Hoắc, tôi có chuyện muốn nói với chị.
Chúng ta ra ngoài được không?"
Chu Hắc Minh và Hoắc Cảnh Nha liền ra ngoài nói chuyện.
Chu Hắc Minh vội vàng hỏi: "Chị Hoắc, tiền viện phí của Anna hết bao nhiêu vậy? Mai em mang tiền trả cho chị."
Hoắc Cảnh Nha xua tay: "Thôi, có phải tiền của chị đâu.
Với cả có mấy triệu.
Em không cần phải trả đâu."
Chu Hắc Minh nói: "Nếu mà không trả, em cảm thấy có lỗi với Anna lắm."
" Cái thằng này, đã bảo là không rồi mà."_ cáu
Chu Hắc Minh yếu đuối đáp lại: "Vậy thôi...!bọn em về nha chị?"
" Ừ, hai đứa về đi!"
Chu Hắc Minh và Kiều Tú Nhi nói: "Chào chị bọn em về."
Hai người họ liền rời đi.
Hoắc Cảnh Nha xoay người trở lại phòng của cô.
Cô bước vào thì thấy anh đang ngồi bên cạnh Anna, nắm bàn tay, gương mặt lo lắng vô cùng.
Hoắc Cảnh Nha nghĩ bụng: "Vì trả thù mà con bé đã ra nông nỗi này.
Mình nhất định phải cản con bé lại."
Hoắc Cảnh Nha bước lại gần anh và nói: "Cao Trường Cung, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh."
Cao Trường Cung lạnh lùng: "Nói đi!"
Hoắc Cảnh Nha liền nói: "Thật ra Anna, cô ấy chính là..."
Cô đang nói bỗng Anna chợt tỉnh lại, một giọng yếu ớt thốt lên: "Tôi muốn ra khỏi đây..."
Suýt nữa là Hoắc Cảnh Nha đã nói ra thân phận thật của Anna rồi.
Vậy mà cô ấy lại tỉnh dậy.
Cao Trường Cung thấy cô tỉnh dậy vô cùng vui liền nói với Hoắc Cảnh Nha: "Cô mau đi gọi bác sĩ đi!"
Hoắc Cảnh Nha liền vội vàng chạy khi gọi bác sĩ.
Cao Trường Cung vội vàng hỏi cô: "Em sao rồi? Thấy khoẻ hơn chưa?"
Cô yếu ớt đáp lại: "Tôi thấy bình thường thôi.
Đây là bệnh viện mà...!Tôi nhớ mình đang ở trường quay.
Sao giờ lại ở đây?"
Lúc này, Tiêu Bách bước vào phòng để khám cho cô.
Vừa nhìn thấy Tiêu Bách.
Cô bị ảo giác.
Cứ nghĩ rằng bác sĩ Tiêu là bác sĩ Vương (tên bác sĩ tính hạ nhục cô).
Cô hét lớn và ngồi dậy, lùi lại và lấy gối ném vào người Tiêu Bách.
" CÚT ĐI! ĐỪNG LẠI GẦN TÔI.
TRÁNH XA TÔI RA."
Hoắc Cảnh Nha đẩy Tiêu Bách ra ngoài: "Bác sĩ ra ngoài một chút.
Chắc cô ấy mới tỉnh lại nên mới như vậy."
Bác sĩ Tiêu liền ra ngoài.
Anh nghĩ bụng: "Haizzz, ở lại điều trị thì không ở.
Giờ vết thương bị nứt.
Đúng là..."
Cao Trường Cung ôm cô vào lòng: "Không sao rồi, hắn ta đã đi rồi.
Đừng sợ nữa."
Cô liền trấn tĩnh lại không la hét nữa.
" Tôi muốn ra khỏi đây!"
Cô cứ lẩm bẩm.
Cao Trường Cung thấy cô như vậy rất đau lòng.
Anh liền nói: "Cô mau gọi một bác sĩ nữ vào đây cho tôi."
Hoắc Cảnh Nha lại lật đật chạy đi gọi bác sĩ khác (nữ)
Anh thì cứ ôm cô mà đau lòng.
Cô thì cứ la hét, sợ hãi.
Bác sĩ nữ chạy đến liền tiêm ngay cho cô một liều thuốc an thần.
Cô lập tức chìm vào trong giấc ngủ.
Cao Trường Cung lo lắng: "Bác sĩ...!bà vừa làm gì cô ấy vậy?"
" Chỉ là một liều thuốc an thần thôi.
Anh không cần phải làm quá đâu.
Cô ấy chỉ bị trấn động tâm lý một chút thôi.
Anh đừng quá lo."
" Vâng!"
Bác sĩ liền quay người rời đi.
Anh đặt cô xuống giường và ân cần đắp chăn cho cô.
Hoắc Cảnh Nha kiểu: Trời...!sao cẩu lương ngập ngụa vậy hả? Sắp u40 mà vẫn chưa có người yêu...
Tác giả: chị à, em cũng chưa có người yêu nè.
Viết tiểu thuyết ngôn tình, thật sự cũng khó chịu trong người lắm.
Quay lại thực tế...
Cao Trường Cung quay sang chỗ Hoắc Cảnh Nha và nói: "Chúng ta ra ngoài để cho cô ấy ngủ đi."
Hoắc Cảnh Nha và Cao Trường Cung liền đi ra khỏi phòng.