Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 823




Chương 823

Vân Thư trợn tròn mắt, đột nhiên tới gần nói: “Tôi có phương thuốc trị đau bụng có muốn nghe không?”

Thằng bé ôm bình sữa, tò mò nhìn chằm Vân Thư, mẹ nó muốn làm cái quỷ gì nữa vậy?

Cao Duy Duy cũng cúi xuống gần hơn: “Thuốc gì, nói đi.”

Vân Thư giơ ngón trỏ, chỉ vào cục thịt trong lòng: *Nó”

Cao Duy Duy khó hiểu: “Ý cô là gì?”

Chỉ tay vào con trai là thuốc?

“Sinh con xong sẽ không đau nữa, trước khi sinh thằng bé, bụng tôi cũng đau, chồng tôi luôn muốn đưa tôi đến bệnh viện nằm viện vài ngày, sau khi sinh con rồi thì không đau nữa.” Vân Thư nói xong thì nhéo mặt thằng bé.

“Về sinh một đứa thử xem.”

Khóe miệng Cao Duy Duy co giật: “Tiểu Thư, con cái không phải muốn là sinh được.”

Vân Thư: “Dù sao, tôi đã giao phương thuốc cho.

cô rồi đó.”

Trong lòng của thằng bé: Nó thì sao? Không phải đang ngoan ngoãn uống nước ấm sao?

Sau khi bị ốm, Vân Thư và Tạ Mẫn Hành làm mọi cách để thằng bé uống nước ấm.

Khiến thằng bé trông ít thịt hơn.

Theo lời của y tá: Thưa cô, tình trạng béo phì hiện tại của Tiểu Tài Thần là béo phì từ trung bình trở’ lên, giò đã thoát khỏi tình trạng béo phì nghiêm trọng.

Vân Thư mừng rỡ, hình như uống nước có thể giúp giảm cân, về đến nhà cô cũng muốn thử.

Khi Cao Duy Duy trở về nhà, cô ta suy nghĩ về những gì Vân Thư đã nói, chẳng lẽ thực sự là: Đau do không thông, thông rồi không đau?

Hiện tại Vân Thư: đã có một bé trai, gần đây luôn muốn thúc giục những người xung quanh mình kết hôn, sinh con.

Nói không chừng nếu gặp một cô bé dễ thương còn có thể hứa hôn cho con trai?

Dù Nara và Chu Tuấn cũng không được tha chứ đừng nói đến Lâm Khinh Khinh.

Tạ Mẫn Thận nghe có vẻ khả thi.

Buổi tối, Lâm Khinh Khinh lại bị ăn sạch sẽ: “Sinh một đứa nhỏ, anh sẽ cho em mười tháng tự do.”

Tạ Mẫn Thận nói.

Lâm Khinh Khinh che mặt, sao cô ấy có thể lầy người như vậy.

Tuy nhiên, sau đó Lâm Khinh Khinh lại mỏ ngăn kéo, lén lấy một viên thuốc tránh thai.

Lâm Phổ đã bị bắt ngay sau khi xuất viện, Lâm Thiến vẫn đang bị cảnh sát giam giữ.

Lưu Thị nghĩ không còn ai xung quanh có thể giúp đỡ, chỉ có Lâm Khinh Khinh mới có thể.

Bà ta đang ở trong phòng khách, sau khi ủ rũ thì nhắc điện thoại gọi cho Lâm Khinh Khinh.

“Khinh Khinh, coi như dì xin con, thả Thiến Thiền đi.”

Lâm Khinh Khinh: “Vậy tôi cầu xin bà để mẹ tôi trở về, được không?”

Lưu Thị siết chặt tay cầm điện thoại: “Khinh Khinh là đứa trẻ thông mình, con biết thị trưởng Tạ vì tư thù cá nhân mà giam lỏng con gái dì, đó là phạm pháp, nếu dì làm ầm ï lên, vị trí của Tạ Mẫn Thận vẫn có thể ngồi yên sao?”