Chương 780
Tại sao Lâm Dực thấy cô ấy tới lại không cười?
Không phải cậu bé nên vui sao?
“Tiểu Dực có nhớ chị không?” Lâm Khinh Khinh lại hỏi.
Lâm Dực gật đầu: “Nhớ.”
Lâm Khinh Khinh luôn cảm thấy Lâm Dực lại đờ đẫn, cô ấy lo lắng nhìn Tạ Mẫn Thận.
Sau khi nhận được ánh mắt của Lâm Khinh Khinh, Tạ Mẫn Thận bước tới: “Tiểu Dực, ở với anh rễ và chị em một thời gian được không?”
Lâm Dực mong đợi nhìn lên: “Thật sao anh rẻ?”
Cậu bé chợt nghĩ đến gì đó, lắc đầu.
“Anh rể, em muốn ở đây.”
Tạ Mẫn Thận nhìn chằm chằm Lâm Phỏ: “Ông đã nói gì với Tiểu Dực?”
Ông nội Lâm nói: “Tiểu Dực không thèm để ý họ đâu, Tiểu Dực luôn ở bên cạnh ông, hai đứa yên tâm, không có ai bắt nạt Tiểu Dực cả, có ông nội ở đây.”
Lâm Khinh Khinh không yên tâm chút nào, cảm thấy bọn họ không lừa được ai, hình như Lâm Dục lại nghiêm trọng hơn trước.
Tạ Mẫn Thận thầm nói, đứa nhỏ này hơi tự kỷ, xem ra đã bị nhốt ở một chỗ quá lâu.
Hôm đó, Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận lần đầu tiên xuất hiện trên bàn ăn của nhà họ Lâm.
Lâm Phổ kích động muốn mời rượu Mãn Thận, có ông nội Lâm, Tạ Mẫn Thận quan tâm đ ến tâm trạng của ông già, khi anh ấy định uống, Lâm Khinh Khinh đã chặn bằng bàn tay nhỏ bé của mình: “Mẫn Thận không được uống rượu, lát nữa phải lái xe về nhà.”
“Đêm nay hai đứa ở lại đi.” Đó là chuyện Lâm Phổ ước mà không được.
Lâm Khinh Khinh vẫn không đồng ý: “Tối nay chúng tôi sẽ đến cửa hàng của mẹ tôi, không thể ở lại đây.”
“Vậy ba bảo tài xế đưa con đến đó.” Giò phút này Lâm Phổ đã không vui rồi.
Nếu Lâm Khinh Khinh quan tâm đ ến cảm xúc của Lâm Phỏ, cô ấy sẽ không được gọi là Lâm Khinh Khinh nữa: “Người nhà họ Tạ không quen, sẽ bị chặn lại ở cửa Tử Kinh Sơn, đừng nói là vào trong.”
Khuôn mặt Lâm Phổ đỏ bừng, Lâm Khinh Khinh khẽ liếc nhìn ông nội, cô ấy cầm ly rượu lên uống cạn: “Tôi uống thay chồng tôi.”
Như thế ai cũng giữ được mặt mũi.
Một ly rượu sẽ không làm cô ấy say, Tạ Mẫn Thận cầm lấy ly rượu của Lâm Khinh Khinh, đùng đưa qua lại.
Lâm Phổ lập tức nhớ đến lần đầu gặp nhau, anh ấy cũng như này, hiện giờ, tay của chủ tịch Vương đã bị gãy một bên.
Ông ta đổi giọng rất nhanh: “Không mười rượu nữa, chúng ta là người một nhà, ăn cơm đi.”
Lâm Thiền cũng ở trên bàn ăn, cô ta bị mẹ cảnh cáo không được lên tiếng, nếu không, cô ta đã mắng Lâm Khinh Khinh từ lâu.
Sau khi ăn xong, Lâm Thiền đi đến phía sau Lâm Khinh Khinh, bày ra dáng vẻ chán ghét, nhồ trộm sau lưng Lâm Khinh Khinh, rồi đi lên lầu.
“Đứng lại.” Giọng nói Tạ Mẫn Thận rất lạnh, trong phòng không ai dám nói chuyện.
Lâm Thiên dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Tạ Mẫn Thận, giọng nói vô thức bé lại: “Thị trưởng Tạ, anh gọi tôi?”
Tạ Mẫn Thận: “Lại đây!”