Chương 772
Lâm Thiền biết cô ta không có hy vọng vào ảnh thị Giang Tả, người mà Lưu Thị tìm kiếm không cho cô ta vào, Lâm Thiền rất lo lắng.
Lưu Thị kéo con gái ngồi xuống: “Thiền Thiến, con nghe lời mẹ, mẹ đã kết giao với Vương San, gần đây mẹ dẫn Vương San đi dạo, con là đứa trẻ thông minh nhất định phải cư xử tốt, nếu nhét tiền không vào được ảnh thị Giang Tả vậy thì hãy để Vương San kéo con vào.”
Lưu Thị hy vọng con gái mình sẽ thiết lập Mố i quan hệ đẹp với Vương San trước, sau đó mới tiễn tới chuyện tiếp cận Đàm Nhạc.
Có cô ta an ủi, Lâm Thiến đã đồng ý.
Dù sao mẹ sẽ không nói dối cô ta.
Lại là một ngày cuối tuần huy hoàng, ánh mặt trời trên đầu sắp làm người ta tan chảy, Vân Thư nghĩ đến niềm vui mấy ngày qua, cô oán trách với Lâm Khinh Khinh.
Lâm Khinh Khinh nghe xong lời này, che miệng cười nói: “Tiểu Thư, lúc cậu nh ỏ không phải cậu cũng béo, cậu quên à, sau này nhờ anh Giang Quý nghiêm khắc theo dõi cậu mới giảm béo.”
Vân Thư trợn tròn mắt nhìn Lâm Khinh Khinh: Không nên nói thì đừng nói.
Thằng bé tự nhiên do ba nó chăm sóc, bây giờ Vân Thư không phải cho bú, cô tự tại tới mức lên trời cũng không ai ngăn cản.
“Khinh Khinh, đừng quay đầu lại, đoán xem tớ đã thấy ai?” Vân Thư thở dài, oan gia ngõ hẹp.
Giữa trưa ra ngoài vẫn gặp “người quen”.
Tuy nhiên, cô cũng nhìn thấy những người quen thực sự.
Lâm Khinh Khinh tưởng cô lại làm gì: “Chồng cậu bề con trai cậu tới đón cậu à?”
Vân Thư nhìn Lâm Khinh Khinh, lắc đầu: “Mẹ kế và em gái cậu với mẹ nhỏ của Đàm Nhạc.”
Chuyện gì vậy?
Lâm Khinh Khinh vén tóc, cô ấy quay lại nhìn ra cửa.
Thực sự là bọn họ.
“Sao bọn họ lại ở cùng nhau? Hàn Bá lại dám để người của ảnh thị Hàn Hoặc tiếp xúc với Vương San. Lần trước còn chưa đủ mắt mặt sao?” Lâm Khinh Khinh tò mò, cô ấy nói: “Hay là tới đó nghe xem?”
Vân Thư cầm ly nước đổ vào miệng, lấy điện thoại di động ra lắc lắc về phía Lâm Khinh Khinh: “Có điện thoại, sao phải làm chuyện mắt mặt như nghe trộm?”
Sau khi Vương San ngồi xuống, điện thoại di động của cô ta rụng lên.
Vân Thư gửi tin nhắn đến: Chị San, đừng nói gì cả, cũng đừng nói tên của em. Bọn em ngồi ở phía sau lưng chị, góc nhỏ bên trái, lát nữa ăn tối đừng về vội, mình nói chuyện nhé?
Vương San tò mò liếc nhìn mẹ con Lưu Thị, cô ta trả lời Vân Thư: “Em đang làm gì thế? Theo dõi chị sao?”
“Tự luyến. Đợi đã, lát nữa em và Khinh Khinh tìm chị. Em nhắc nhở chị trước, hai người trước mặt chị, một là mẹ kế của Khinh Khinh, một là em gái của Khinh Khinh, nêu tò mò về mối quan hệ này thì cứ bảo bọn họ đi trước, em sẽ nói cho chị.”
Hóa ra là như thế. Khó trách lúc Vương San nghe thấy tên của Lâm Thiền lại quen tai đến thế, không phải là Lâm Thiền lọi dụng thân phận em gái của Lâm Khinh Khinh, sau đó nhắc lại khoảng thời gian trước đó chứ?
Đồng tử của Vương San chuyển động, cô ta nên đối đãi với hai người trước mặt như thế nào đây?
Nửa tiếng sau, Vương San đuổi bọn họ đi, cô ta đứng dậy đi đến góc cuối cùng.
“Chị nói này, hai thiếu phu nhân nhà họ Tạ, có thể đừng mắt mặt như thế không, hai người chen chúc ở góc nhỏ này làm gì vậy?”