Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 762




Chương 762

“Khi nào?”

“Hả?” Lâm Khinh Khinh hỏi: “Còn có thời hạn sao?”

Tạ Mẫn Thận trực tiếp đè cô ấy xuống ghế sofa, hôn một cách say đắm: “Anh cho em một tuần để chuẩn bị.”

Lâm Khinh Khinh vô thức làm nũng: “Không phải anh nói sẽ không ép buộc em sao?”

“Vậy anh cho em một tuần, để em tình nguyện.”

Lâm Khinh Khinh không thể hiểu được suy nghĩ của người đàn ông cứng rắn này.

Cô ấy biết mình còn một tuần nữa.

Trong tuần này, Lâm Phổ liên tục giả làm con trai ngoan trước mặt ông nội Lâm.

Lưu Thị nói: “Chồng, anh nói xấu em trước mặc ba đi.”

Lâm Phỏ: “Tại sao lại nói xấu em? Em đâu làm gì sai.”

Lưu Thị lắc đầu: “Chồng, anh nói xấu em, em không giận, chỉ cần nói với ba là em có lòng dạ hiểm ác, lo lắng sẽ quấy rày cuộc sống hôn nhân của Khinh Khinh nên nhờ ba tới giám sát. Khinh Khinh là con anh, em tự nhiên không hại nó, anh tin em nhưng ba thì không, vậy lừa ba để ba ôm mục đích tới nhà mình, anh tìm Khinh Khinh nói chuyện đề Tạ Mẫn Thận tha cho công ty của chúng ta.”

Sự chân thành là cái kế lớn nhát.

Lưu Thị nắm vững điểm này, vì vậy cô ta mới nắm giữ Lâm Phổ trong lòng bàn tay.

Lâm Phổ cảm thấy mình đã cưới được một người vợ tốt, không ngần ngại mang tiếng xấu cho bản thân: “Bà xã, anh yêu em.”

“Em hiểu, chồng, mau đi đi.”

Ông nội Lâm nheo mắt, lắng nghe vở kịch trong sân nhà vào thứ bảy, trong khi Lâm Dực đang chơi đồ chơi bên cạnh.

Lâm Phổ lại đến.

“Ba, lần này con tới là nói thật.” Lâm Phổ chen vào cửa.

Lâm Dực lập tức đứng trước mặt ông nội Lâm: “Người xấu, đừng bắt ông nội đi.”

Lâm Phổ nhìn con trai: “Con ngoan, con qua bên kia đi.”

Lâm Dực lắc đầu: “Ông muốn dẫn ông nội GÌ”

Ông nội Lâm năm lấy tay cháu trai, nói: “Tiểu Dực, cháu đi gọi cho chị và anh rễ G]I”

Lâm Dực nặng nè gật đầu.

Lâm Phổ không sợ, ông ta ngồi trước mặt ông nội Lâm, nói: “Ba, con đưa ba về nhà thực ra cũng có một phần nguyên nhân.

Con muốn ba giúp con giám sát Lưu Thị, dù sao Khinh Khinh là con của con, nó gả cho Mẫn Thận nhưng lại không tránh được có người hãm hại, bên ngoài Lưu Thị yếu đuối, tính cách lại kiêu ngạo, con lo cô ta hại Khinh Khinh, con biết ngày trước con là thằng khốn nạn, nhưng con cũng là vì ba, ba à, bệnh của Tiểu Dực không thể để Khinh Khinh lo liệu được, nó chưa tốt nghiệp, lại vừa kết hôn, ba nói ba và Tiểu Dực vào nhà họ Tạ, Khinh Khinh sẽ bị nhà chồng coi thường. Xét về gia cảnh, gia đình mình và tập đoàn Vân thị ngang nhau, con lo Khinh Khinh sẽ bị nhà họ Tạ coi | thường, bắt nạt nên con muốn đón ba về.

Ngoài ra còn trông chừng Lưu Thị giúp con, không thể cho cô ta có cơ hội làm tồn thương Khinh Khinh.”

Lâm Phổ nói một cách chân thành, trên mặt hiện rõ sự lo lắng của một người làm ba.

“Ba, để con nói cho ba nghe, dù sao máy năm nay con cũng chung sống với Lưu Thị, con vẫn luôn cảnh cáo cô ta, có tổn hại đến tình vợ chồng, hơn nữa con cũng không có chứng cứ, nói cô ta hãm hại, con chỉ có một đứa con trai, con nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho Tiểu Dực, tập đoàn Lâm thị sau này của Tiểu Dực, không thể của Khinh Khinh và Thiến Thiền.”