Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 74: Chương 74





Quản gia Sơn chầm chậm theo sát phía sau, ông ta thấy Trân Nhật Linh không sợ chết, không nhìn rõ tình hình mà còn mở miệng nói tiếp như vậy thì bất giác cầu nguyện giúp cho cô ta vài cau.

Ông ta không nghĩ với tâm trạng bây giờ mà cậu chủ sẽ trả lời lại câu hỏi của Trần Nhật Linh.

“Cút”
Giọng Giang Anh Tuấn lạnh lùng đến mức khiến người khác phải tổn thương, anh buông ra một chữ rồi sải bước dài, rời khỏi đó.

Các vệ sĩ mở đường, không có ai dám ngang nhiên ngăn cản người của nhà họ Giang và nhà họ Trần nên đoàn người đã nhẹ nhàng rời khỏi.

“Tình hình của Tập đoàn Sunrise bây giờ như thế nào?”
Giang Anh Tuấn tắm táp, sửa soạn thoải mái xong thì ngồi xe đến bệnh viện.


Anh ngồi trên xe, tay cầm máy tính bảng xem tài chính và các công việc khác trong mấy ngày gần đây của tập đoàn Sunrise.

Lâm Tiến Quân ngồi bên cạnh, đặt xấp tài liệu cần giải quyết đã được phân sẵn theo mức độ quan trọng và thời gian cần giải quyết bên Giang Anh Tuấn rồi bắt đầu báo cáo tình hình.

Lâm Tiến Quân lưu loát nói liền một mạch như đang diễn thuyết cho đến khi xe đến bệnh viện mới từ từ dừng lại.

Giang Anh Tuấn khẽ nhíu mày, chỉ mới mấy ngày không đi làm mà vấn đề đã nhiều như hai năm không đến công ty vậy.

“Những kẻ gây sự thì đá ra hết, mức độ bồi thường dưới ba lần, triệu tập tất cả cổ đông, năm giờ họp”
Dường như Giang Anh Tuấn đã nghĩ thông suốt, anh vừa ra chỉ thị vừa đi vào trong bệnh viện, trông có vẻ chẳng khác gì ngày thường.

“Cuối cùng cũng chịu đến thăm ông già này rồi!”
Ông cụ Chánh ngồi tựa trên giường, cười lạnh lùng.


“Không phải”
Giang Anh Tuấn bước đôi chân dài qua ghế rồi tùy tiện ngồi lên ghế sô pha gần đó rồi nói: “Ông đã cho người đến bắt cháu, cháu không đến thăm thì sẽ có lỗi với tấm lòng của ông”
Ông cụ Chánh ngây người ra, nói: “Từ nhỏ ông đã dạy cháu phải ăn nói đàng hoàng với người lớn, cháu học đến bây giờ thì học ra thế này đây sao, Giang Anh Tuấn, cháu thật làm ông Ị”
quá thất vọng Biểu cảm của Giang Anh Tuấn cũng trở nên lạnh lùng, anh nói: “Đúng thật là làm cho người khác thất vọng, đứa trẻ mình trông nom từ nhỏ cho đến lớn, lúc nó gặp nạn không giúp thì thôi lại còn gây thêm khó khăn, sao cháu lại có một người ông lạnh lùng vô †ình như ông vậy.

’ “Ông biết, ông biết! Giang Anh Tuấn, chuyện của năm năm trước là vì muốn tốt cho cháu nên ông mới để cháu ra nước ngoài, chuyện của nhà họ Nhanchỉ có thể nói là chuyện đương nhiên, dù cho năm đó cháu có mặt thì cũng không thể thay đổi được sự việc.

Vì một người phụ nữ mà cháu hận ông nội đến bây giờ, Giang Anh Tuấn cháu thật sự càng ngày càng có bản lĩnh rồi, cháu không lạnh lùng vô tình sao?”
Ông cụ Chánh vung tay ném một cái gối ra.

“Cháu lạnh lùng vô tình, ít ra thì cháu cũng biết hổ dữ không ăn thịt con, đứa bé trong bụng của Nhã Quỳnh là cháu cố ruột của ông, nhưng ông cũng nhẫn tâm bảo cô ấy bỏ đứa bé đi cho được.

’ Sau này anh đã tìm được bản hoàn chỉnh của đoạn ghi âm mà Trân Nhật Linh đem qua khi đó, rốt cuộc Nhan Nhã Quỳnh đã thất vọng về anh biết bao nhiêu mới nghĩ đến việc dùng đứa trẻ để uy hiếp, cuối cùng phải đau đớn chấp nhận bỏ đi đứa bé.