Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 602




Chương 602

Tạ Mân Hành luôn xuất hiện vào đêm khuya, vì ban ngày anh phải ở với vợ, chỉ lúc đêm khuya nhân lúc Vân Thư ngủ mới ra ngoài.

Sau khi Tạ Mẫn Hành ra lệnh xong, anh liếc nhìn đồng hồ, đồng hồ sinh học của cô sắp thức dậy.

“Có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Nói xong, anh vội vàng quay vê.

Trên đường đi, anh mua hai phần bữa sáng mang theo.

Vân Thư tỉnh dậy, nhìn con đường bên ngoài, đèn đỏ lại sáng lên, năm mới sắp đến.

Cô lại ở trong bệnh viện.

Giờ này năm ngoái, cô đang cãi nhau nảy lửa với Tạ Mẫn Hành, mồi ngày đều leo lên leo xuống đề thắp đèn ông sao, năm nay nhà họ Tạ sẽ có gì khác biệt?

Vân Thư đờ đẫn nằm trên giường, Tạ Mẫn Hành đi vào phòng: “Đói bụng không?”

“Em vừa mới dậy, vẫn chưa rửa mặt.”

Tạ Mẫn Hành đặt sữa đậu nành ám, bánh bao lên bàn cho nguội, sau đó.

đi vào phòng tắm, bóp kem đánh răng cho cô.

Vân Thư xuống giường, cô mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, nằm bò trên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh năng ban mai phủ lên người cô một tâng sáng tươi đẹp mêm mại.

Vân Thư đã ở bệnh viện được một tháng, không lâu nữa là cô sẽ sinh, càng tới gân ngày sinh nở cô càng SỢ.

“Tiểu Thư, tới đây vệ sinh sạch =.

sau đó ăn cơm, hôm nay anh dẫn em đi ra ngoài chơi.”

Hả? Có thể ra ngoài chơi sao?

Vân Thư lập tức lây lại tinh thân, vào phòng vệ sinh sạch sẽ, đi ra uỗng mây ngụm sữa đậu nành, lau miệng: “Chông, chúng ta đi đâu chơi thế?”

Tạ Mẫn Hành thấy, vậy, đúng là khiến cô bức bách quá rôi.

“Ra nước ngoài?”

Khi Tạ Mẫn Hành bảo ra ngoài chơi, Vân Thư vốn cho rằng chỉ đơn giản là ra ngoài đi dạo hoặc mua sắm, không ngờ khi cô nhận ra thì đã ngồi trên máy bay.

Điểm đến: Maldives!

Trước đây Vân Thư đã từng đến nơi đó, không có gì thú vị ngoại trừ cái nóng và mặt trời.

Tạ Mẫn Hành nói: “Hay là tới Australia?”

Vẫn là tới Maldives vậy.

Chuyện năm mới năm nay do Tạ Mẫn Tây và mẹ lo, Vân Thư Han mang thai, khi cả nhà chuẩn bị xong xuôi, họ sẽ mang hộp cơm đến bệnh viện thăm đôi vợ chồng trẻ.

Y tá nói: “Cậu chủ nói dẫn thiếu phu nhân ra ngoài chơi.”

Bà Tạ hỏi: “Khi nào thì trỏ về?”

Y tá lắc đầu: “Cậu chủ không nói.”

Sau đó, ông bà Vân lại đến hỏi: “Ơ, hai đứa trẻ đâu?”

Bà Tạ: “Mẫn. Hành dẫn con bé đi chơi nôi, chắc chiều mới về, tối chúng ta lại tới sau.”

Nhưng lúc tối, căn phòng vẫn trống rồng.

“Hai đứa trẻ đã đi đâu?”