Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 570




Chương 570

Bà Tạ: “Sư phụ, nếu như tôi không vội, cả đời con trai tôi cũng không tìm được vợ.”

Bà Tạ không tin vào sức hấp dẫn của con trai mình, bắt đầu tìm kiếm sự giúp đỡ từ thần: “Sự phụ, tôi có nên xin một lá bùa cho con trai mình không?”

Thấy bói nghĩ thầm trong bụng: E là người này hơi ngốc.

Con trai bà ấy cả đời có rất nhiều mệnh cách, vậy mà bà ấy vẫn lo lắng.

“Duyên phận chưa tới, cưỡng cầu không được, việc tốt thường hay gặp trắc trở.”

Bà Tạ trắng tay trở về, bá ấy nhất định không chịu thư giãn đầu óc, lại đi tới ảnh thị Giang Tả.

Đó là một ngày trong tháng mười một, trời lạnh, trong phòng luyện thanh của ảnh thị Giang Tả rât âm áp, Lâm Khinh Khinh cởi áo khoác, luyện giọng bên trong.

Bà Tạ đứng ở cửa, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng hài lòng.

Đứa trẻ này phải là của Mẫn Thận.

“Này, Khinh Khinh, cửa có một bác gái cứ nhìn cô mãi, là mẹ cô à?” Người luyện thanh chung hỏi cô ấy.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Mẹ?

Cô ấy đã không nghe thấy từ này trong một thời gian dài.

Cô ấy quay đầu lại, thấy đó là bà Tạ.

Bà Tạ cười, sau đó đẩy cửa ra, rong tay bưng rất nhiều trái cây và đồ ăn vặt: “Khinh Khinh, được nghỉ chưa?”

Lâm Khinh Khinh: “Dì ơi, sao dì lại ở đây?”

Lâm Khinh Khinh lao tới, nhận chỗ trái cây từ tay bà Tạ.

Bà Tạ nắm cổ tay Lâm Khinh Khinh rất thân thiết, đi tới trước mặt ba cô gái còn lại: “Các con và Khinh Khinh nhà dì là bạn sao?”

“Dì à, đây là bạn cùng luyện thanh với con.” Lâm Khinh Khinh vội vàng giới thiệu.

Bà Tạ mở túi trái cây và đồ ăn vặt: “Nào nào, mau ăn ởi, dì rửa sẵn rồi.”

Một người bạn trong số đó nhận chỗ trái cây từ bà Tạ: “Dì ơi, dì tới thăm Khinh Khinh ạ?”

“Đúng vậy, Khinh Khinh nhà dì bình thường tính tình thờ ơ, hơi hướng nội, các con nên hòa thuận với nhau.”

Bà Tạ luôn là người làm gì nói gì cũng ấm lòng.

Khi bà ấy nói chuyện nhự người nhà của Lâm Khinh Khinh, đến công ty để thăm cô ấy, lo lắng đứa trẻ không hòa đồng với bạn chung lớp.

Lâm Khinh Khinh được bà Tạ nắm tay suốt, trái tim cô ấy mêm ra.

Cô ấy luôn đối xử với mọi thứ một cách thờ ơ, cố găng hết sức để che giâu sự hèn nhất của mình, nhưng không ngờ lại bị họ nhìn rõ.

Vân Thư quan tâm đến cô ấy.

Dì Vân thích cô ấy.

Bà Tạ truyền hơi ấm cho cô ấy.

“Mấy đứa định tập hát à?” Chuông điện thoại reo trong phòng, bà Tạ hỏi.

Lâm Khinh Khinh: “Dì, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”