Chương 539
Nam Mặc tức giận rời khỏi nhà của Bá tước Nam Cung, nửa đường gặp phải Bá tước Nam Cung, anh ta nói: Bá tước, ngài cứ yên tâm để người thân vê nước, cha không biết chị của tôi đang làm loạn, tôi sẽ nói cho ông ây tường tận mọi ‘chuyện.”
Bá tước Nam Cung nhìn Nam Mặc, gần đây Hoàng tử út này xuất hiện hơi nhiêu.
Nam Liêu lại bị bắt giam, lần này quốc vương hạ lệnh tử hình: “Từ khi nào mà nước Nam lại phải nghe lời một người ngu dốt như con? Còn dám uy hiếp nhà họ Nam Cung, sống trong những ngày tháng vinh hoa phú quý đủ rôi có đúng không?”
Mối quan hệ giữa Nam Liêu và Nam Mặc đã rạn nứt cả ngoài sáng lẫn trong tối.
Vân Thư trở về nước Bắc, cô hít một hơi dài: “AI Hương vị của quê hương.”
Tạ Mẫn Hành cũng học theo dáng vẻ của Vân Thư, anh hít một hơi dài: “AI Hương vị của sương khói.”
Vân Thư tức giận đến nỗi muốn đánh người.
Tạ Mẫn Thận nói sẽ ở nhà Lâm Khinh Khinh đến ngày hôm sau sẽ ròi đi, nhưng anh ây vẫn ở lại cho đến khi Tạ Mân Hành trở vê.
Chiều ngày chủ nhật, ông nội Lâm xách lồ ng chim ra ngoài đi dạo, Tạ Mẫn Thận nói với Lầm Khinh Khinh đang bận rộn trong sân: “Tôi phải đi rôi.”
“Ừm.” Lâm Khinh Khinh cúi thấp đầu: “Chú ý an toàn.”
Tạ Mẫn Thận đã hồi phục vét thương, nhìn Lâm Khinh Khinh gật đầu một cái rồi mở cổng đi ra ngoài.
Lúc Lâm Khinh Khinh về nhà vào buổi tôi, ông nội Lâm hỏi: “Người đàn ông kia đi rôi?”
“Ông nội, ông biết sao?”
Ông nội Lâm chỉ vào đôi mắt có thần của mình, nói: “Bệnh đục thủy tinh thể đã được chữa khói rồi, tắt nhiên là ông biết.”
Lâm Khinh Khinh đã giấu giếm nhiều ngày một cách vô ích.
“Có duyên phận ắt sẽ gặp lại, nếu TUẾng gặp được thì chính là không đúng người. ” Ông nội Lâm khuyên bảo cháu gái.
“Con biết rồi ông nội.”
Việc chuyên tiền của Chu Yên đang diễn ra vô cùng sôi ni.
Bây giờ cô ta không liên lạc được với Nam Liêu, Chu Hân nói: “Nam Liêu lại bị quốc vương bắt giam rồi.”
“Tại sao?”
Chu Hân trả lời: “Nghe nói là đã chọc giận người nhà họ Nam Cung.”
Cũng tốt, lúc này Chu Yên sẽ nắm lấy cơ hội quyết định, cũng có thời gian để có thể triển khai việc của bản thân: “Mẹ, trước tiên chúng ta đừng quan: tâm đ ến cô ta, mẹ giúp con duy trì tốt công ty đó.”
“Được.”
Một ngày nào đó trong mùa thu, Tạ Mẫn Hành vẫn đến đón Vân Thư về nhà như thường ngày, vừa bước vào cửa, Vân Thư đã bị Tạ Mẫn Hành ôm hôn: “Anh làm cái gì thế?”
“Em biết hôm nay là ngày gì không?”
Vân Thư khó hiểu, ngày gì mà phải hôn?
Tạ Mẫn Hành cảm thấy hơi thất vọng, thì ra chỉ có anh nhớ ngày kỉ niệm kêt hôn của hai người.
“Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta.”
“Ò, là hôm nay sao?” Vân Thư còn hỏi ngược lại: “Không đúng, chúng ta kết hỗn vào ngày này năm ngoái sao?”