Chương 534
Nhưng sau khi tôi nghe xong, cảm thây chồng tôi cũng có chút oan ức.
Cô nói xem, anh ây trong sạch mây chục năm lại bị cô nhìn trúng, ngay cả kết hôn rôi cô vận muôn làm người phụ nữ xâu xa đến phá hoại gia đình của anh ấy, thật đáng thương, may mà tôi rộng lượng, chỉ bắt anh ấy quỳ bàn giặt một đêm mà thôi.”
Nam Liêu: “Vân Thư, cô muốn tôi ngưỡng mộ cô sao?”
Vân Thư khẽ lắc đầu với vẻ ngây thơ: “Tại sao tôi lại phải khiến cô ngưỡng mộ tôi chứ, tôi đang khiến cho cô ghen tị với tôi”
Tạ Mẫn Tây không nói gì, cô ấy chỉ cân có trách nhiệm ở cạnh chị dâu là xong. Hai người tùy ý cãi cọ, dù có thê nào thì Nam Liêu cũng không thể chiếm được ưu thê.
“Chẳng lẽ Tạ Mẫn Hành không nói với cô đêm đó chúng tôi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vân Thư: “Công chúa, nước Bắc chúng tôi có một loại da nhân tạo, cô cần không? Tôi tặng cô miễn phí?”
Phụt, ha ha.
Tạ Mẫn Tây không nhịn được.
Thực sự rất xin lỗi.
Chị dâu của cô ấy đang nói Nam Liêu không biết xấu hỗ.
Nam Liêu: “Chúng tôi không xảy ra chuyện gì nhưng việc giữa anh ây và Cao Duy Duy cô cũng không để bụng sao?”
Lần này Vân Thư nhìn thẳng vào Nam Liêu, ý cười trong ánh mắt cô ngày càng nhiều, Nam Liêu thấy thế trong lòng cũng có chút hoảng sợ.
Tướng phu thê, nụ cười xấu xa của Vân Thư bây giờ rất giống với Tạ Mẫn Hành.
“Cộng chúa, nếu như tôi nhớ không nhâm thì chồng tôi đã kiểm soát hết toàn bộ tin tức, ngay cả ông nội và ba mẹ chồng tôi cũng không biết. Xin hỏi, làm sao cô biêt được chuyện đó?”
Nam Liêu bị Vân Thư chọc tức đến nỗi nhỡ miệng nói ra.
“Chị, tại sao chị lại ở đây? Em vừa đi tìm chị một vòng. Chào thiếu phu nhân, cô Tạ.” Năh Mặc gật đâu với hai người.
“Sao lại đứng cả ở đây, vào nhà vệ sinh chưa?” Lão phu nhân Nam Cung xuất hiện.
Máy đứa nhỏ đi lâu chưa thấy quay lại, bà ây không yên tâm nên ra ngoài tìm.
Kết quả nhìn thấy Nam Liêu và Nam Mặc đang đứng, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây thì ngôi trên ghê.
“Bà ngoại.” Vân Thư ngoan ngoãn đứng dậy đón bà ây, cô còn đứng lên một cách nhanh nhẹn.
Nam Mặc lịch sự chào hỏi lão phu nhân Nam Cung: “Chúc mừng sinh nhật lão phu nhân.”
Nam Mặc có vạn cách để giải thích cho Nam Liêu, nhưng anh ta lại không mở lời để tìm lối thoát cho cô ta.
Nam Liêu cần có người giúp cô ta thu dọn mọi việc.
“Được, cảm ơn lời chúc của con, bà Nam Cung cảm thấy rất vui. Tiểu Thư, con đừng ở bên ngoài lâu quá, Mẫn Hành sẽ không yên tâm, vừa nãy con vào nhà vệ sinh chưa được bao lâu, thằng bé đã vào tìm con mây lần.”
Tạ Mẫn Tây gật đầu: “Chị dâu, anh trai em yêu chị quá.”
Nam Liêu ở phía sau chỉ cảm thấy mắt mặt.
Cô ta đường đường là công chúa của một nước, nhà họ Nam Cung thực sự không để hoàng thất vào trong mắt.