Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 528




Chương 528

“Em nhìn phong cảnh bên ngoài đi, đây có phải là đỉnh núi cao nhật thế giới không?” Tạ Mẫn Hành sử dụng hết tất cả các cách có thê dùng được.

Tạ Mẫn Hành đã nắm rõ quy luật thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Vân Thự, nêu như bây giờ cô ngủ, sau khi xuông máy bay cô sẽ tràn đây năng lượng chơi điện thoại, dẫn đến việc sáng hôm sau lại ủ rũ bơ phò, chỉ muôn ngủ.

Nhưng ngày hôm sau phải đến gặp người nhà của bá tước Nam Cung, anh không muốn Tiểu Thư để lại ân tượng xấu, bây giờ chỉ đành để cô thiệt thòi một chút.

Khí hậu của nước Nam oi bức quanh năm, lại nằm ở vùng duyên hải ẩm ướt, toàn thân Vân Thư nóng bức và nhớp nháp, vô cùng khó chịu.

Ở trên máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, cô rất muốn quay về tắm nước nóng, sau đó năm trên giường ngủ một giâc thật ngon.

“Tướng quân Tạ, bà chủ, ông lạ, bá tước gửi lời mời đến mọi người.”

Những người tiếp đón đều đã đến.

Vân Thư mè nheo, cô rất buồn ngủ.

NếH đến chuyện phải đến thăm ông bà ngoại và chú thím, Vân Thư dùng tay tự nhéo chân mình để lấy lại tinh thân.

Bà Tạ kéo lấy tay ông Tạ rồi nói: “Tôi đi cùng các người trước, ba chồng tôi đi máy bay trong thời gian dài, cơ Thể có chút mệt mỏi nên đã trỏ về nghỉ ngơi. Con trai và con gái của tôi cũng cân phải về nhà tắm rửa, mây đứa nó sẽ chuẩn bị đàng hoàng rồi đên chào hỏi ba mẹ vào ngày mai để tránh việc thất lễ.”

“Cô chủ nói rất đúng.”

Vân Thư nói với bà Tạ: “Mẹ, mẹ là nữ thần.”

Bà Tạ nháy r mắt với Vân Thư bằng vẻ đáng yêu hiếm thấy: “Trở vê nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp.”

“Vâng ạ, tạm biệt mẹ.”

Bọn họ không ‹ đến khách sạn mà trở về nhà họ Tạ ở nước Nam.

“Chồng, chúng ta đang đi vào rừng nguyên sinh sao?”

Những hàng cây dọc đường che trời giâu đât.

Tạ Mẫn Hành chỉ vào một bức tường trăng ở nơi cao nhất, nói: “Đó là căn nhà trước đây mọi người từng ở.”

Kiến trúc của căn nhà là một tòa lâu đài, rất giông với lâu đài trong. phim người đẹp và quái vật. Đứng ở cao nhát có thể nhìn thây cảnh đêm của toàn thủ đô nước Nam. Ở đây cũng tràn ngập ánh sáng, mỗi ngày đêu có thể nhìn thấy bình minh và hoàng hôn từ các ô cửa sổ khác nhau.

Có một điều không tốt lắm: “Chồng, ở đây tĩnh lặng quá.”

Tạ Mẫn Hành: “Vì thế mọi người đều thích căn nhà có em.”

Đó mới đúng là nhà.

Vân Thư giống như tiên nữ được thượng để gửi xuống để cứu rỗi bọn họ.

Căn nhà không có Vân Thư sẽ trở nên yên tĩnh và lạnh lẽo như gạch đá.

Có Vân Thư mới có một căn nhà tràn ngập sự âm áp.

Vân Thư cảm thấy bản thân vô cùng kiêu ngạo.

Sau khi tắm rửa nhanh gọn, Vân Thư nằm lên gối cảm thây trời đất tôi sằm.