Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 527




Chương 527

Buổi tối, Tạ Mẫn Hành đến dưới công ty, Vân Thư ra sức chạy nhanh tói: “Chồng yêu!”

*Có chuyện gì mà em vui thế? Lại kiếm được tiên sao?”

“Không, em có năm ngày nghỉ phép, năm ngày đói” Vân Thư lên xe, không ngừng nói vệ lý do đặc biệt giúp cô có được kỳ nghỉ suốt dọc đường, đến công nhà cô mới nói: “Khát chết đi được.”

Tạ Mẫn Hành: “Anh chỉ nghe thôi cũng cảm thấy khát.”

Đến nay, người theo dõi Nam Liêu vân chưa gửi tin tức đến, Tạ Mẫn Hành đang ở trong một hàm giam nào đó, sự u ám bao quanh người anh: “Tốt lắm, tôi có rất nhiều thời gian, tiếp tục hỏi, không ngừng dùng các biện pháp.”

Ngày sinh nhật mẹ của bá tước Nam Cung cũng là mẹ của bà Tạ, từ hoàng thân cho đến người dân ở nước Nam đều chúc phúc cho lão phu nhân tao nhã này.

Tối đó, bà Tạ tìm gặp Tạ Mẫn Hành, do dự nói: “Sắp đến sinh nhật của bà ngoại con, bà đã gọi điện nói muốn gặp Tiêu Thư rất nhiều lần, mẹ có thể đưa Tiêu Thư đến nước Nam không?”

Bà Tạ lại nói thêm: “Con có thể trở về bàn bạc với Tiểu „Thư, mẹ tôn trọng ý kiến của hai con.”

Tạ Mẫn Hành không cho mẹ câu trả lời chính xác, anh chỉ đông ý sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với Vân Thư.

Nước Nam là đất nước có vẻ ngoài gió yên biển lặng, thực tế đang có những làn sóng ngâm dâng trào ở bên trong.

“Thật sao? Lúc nào? Em đi, chồng, em chưa từng đến nước Nam, em muốn tới đó.” Sáng sớm, Vân Thư nghe nói có thể đến nước Nam, cô kích động lắc cánh tay của Tạ Mẫn Hành làm nũng.

Trong lòng Tạ Mẫn Hành không muốn Vân Thư đi.

“Chồng, chúng ta kết hôn sắp được một năm nhưng em vẫn không biết ông bà ngoại, cô chú có dáng vẻ như thể nào, sao em có thề được xem là người vợ do anh cưới về?” Vân Thư mềm nhẹ.

Mềm mỏng không được, cô đành phải cứng răn: “Anh không. cho em đi thì em sẽ lén chạy đến đó.”

Tạ Mẫn Hành: “Thôi được rồi, đừng vừa đắm vừa xoa nữa, anh cho em đi, bây giờ em dậy thu ‘dọn đồ đạc trước, anh đi xử lý công việc của công ty một chút, đên tôi anh vê đưa em đên đó.”

“Tôi nay xuât phát, oh yeah, có thể ngăm hoàng hôn của ngày hôm nay và bình minh của sáng sớm ngày mai trên máy bay.”

“Bảo bối, hôm nay nhìn thấy hoàng hôn, sau khi đến đó cũng sẽ nhìn thấy hoàng hôn.” Tạ Mẫn Hành cảm thây vợ mình có chút ngốc: “Nhưng nêu như em muốn ngắm bình minh, lúc về anh sẽ bảo máy bay bay thêm vài Vòng.”

“Nói như thể máy bay là của nhà anh, anh bảo bay thì phải bay sao?”

*“Ừm, máy bay của nhà chúng ta.”

Lần này, gần như cả nhà họ Tạ đều đến nước Nam, chẳng trách lại đi bằng máy bay, chỉ có Tạ Mẫn Thận ở nhà, Tạ Mẫn Tây đã xin nghỉ phép để lên máy bay.

“Chị dâu, đi làm thêm cấp ba không phải là. Cuộc sống của một con người.” Sau khi Tạ Mẫn Tây lên cấp ba, mỗi ngày cô ấy đều bị J\rường Thập Tam dồn ép đến phiền muộn, suốt ngày chỉ có học hành.

“Vấn chưa chuyển về Thương Kiều sao?”

“Trở về sẽ chuyển.” Trường Thập Tam thực sự không phù hợp để Tạ Mẫn Tây ở lại.

Ông nội Tạ đưa theo quản gia đi ngủ ở phòng nghỉ ngơi, một lúc sau bà bâu Vân Thư bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nhưng hôm nay Tạ Mẫn Hành không để cô ngủ yên. Ở trong phòng, lúc Vân Thư sắp ngủ thiệp đi thì Tạ Mẫn Hành lại hôn cô khiến cô tỉnh dậy.

“Tiểu Thư, em kể cho anh nghe cuộc sông thời thơ ấu của em đi.” Tạ Mẫn Hành luôn tìm chủ để nói chuyện.

Vân Thư tức đến nỗi muốn đá Tạ Mân Hành ra khỏi máy bay.