Chương 516
Đôi chân thon dài của Tạ Mẫn Hành đu đưa xích đu rất dễ dàng, không hề tốn sức chút nào.
Đôi chân của Vân Thư rời khỏi mặt đất, cô ngồi ngang trên xích đu rồi gói đầu lên chân Tạ Mẫn Hành.
Chiếc xích đu khẽ đung đưa, hai người thả lỏng cả cơ thể và tỉnh thần để tận hưởng sự yên bình trong khoảnh khắc này.
Trăng sáng sao thưa, sau nửa đêm, những con dễ cũng mệt mỏi mà ngừng kêu.
Xung quanh tĩnh lặng và bình yên.
Phong cảnh như bức tranh, mà người như bước ra từ trong tranh.
“Tạ Mẫn Hành, anh phải nói rõ tất cả mọi chuyện, anh còn có bạn gái cũ và người theo đuổi nào nữa không?”
Vân Thư đang tận hưởng, không hề có chút cảm giác buôn ngủ nào nhưng trong lòng cô còn vướng mắc một số chuyện.
Tạ Mẫn Hành: “Không có.”
“Một cô công chúa Nam Liêu nước Nam đã khiên em rất tức giận, bây giờ lại thêm một ngôi sao lớn là Cao Duy Duy, em cảm thấy mình rất ngu ngốc. Giấu diễm em vui lắm sao?”
Tạ Mẫn Hành cúi đâu nhìn cô vợ nhỏ với làn da trắng nốn dưới ánh trăng, âu yêm vuôt ve gò má cô: “Trong phân đời còn lại của anh, em là quý giá nhất.”
Quý giá như viên trân châu, cô là bảo bôi của anh.
Vân Thư nói nhỏ.
“Nếu như còn để em phát hiện anh giấu diễm em chuyện gì, em sẽ đưa con vệ nhà mẹ, một mình anh sống cô độc hết phân đời còn lại đi.”
Một câu đe dọa.
Tạ Mẫn Hành lập tức nghĩ đến chuyện của ảnh thị Giang Tả.
Bây giờ anh có nên nói ra sự thật không?
Nếu anh thẳng thắn thì có được hưởng khoan hồng không?
Thời gian để thành thật mà Vân Thư cho T2 Mẫn Hành rất ngắn, cô ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, trong mơ cô đang đánh cờ với Chu Công chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp.
“Tiểu Thư, em có muốn công ty không?”
Không có câu trả lời.
Tạ Mẫn Hành véo nhẹ gương mặt của cô gái đang đánh cò với Chu Công, thật buôn cười, nhanh như vậy đã ngủ thiếp đi rồi.
Tạ Mẫn Hành nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới của Vận Thư, dùng ngón cái xoa bụng GÔ: “Ba rất nóng lòng muốn gặp con.”
Trong tâm trí anh vẫn luôn hiện lên một khung cảnh, một nhà ba người bọn họ đang chụp ảnh trong studio, một bức ảnh gia đình thuộc về bọn họ.
Trong giác mơ của Vân Thư, cô đã đánh thăng Chu Công và nở một nụ cười kiêu ngạo, kết quả là cười đến nỗi tỉnh giác.
Cô tỉnh dậy, nhìn thấy Tạ Mẫn Hành không mặc áo, sau đó, cô vùi đầu vào người anh.
Tạ Mẫn Hành bị tiêng cười khúc khích của Vân Thư đánh thức, anh vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt Vân Thư, để lộ ra khuôn mặt thanh tú và hôn lên trán cô: “Em mơ thấy cái gì mà vui thế?”
Vân Thư: “Em đánh cờ thắng Chu Công.”