Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 498




Chương 498

“Cô dám nói là cô không vì tiền đi?”

Thôi được, Vân Thư không thích con người của An Kỳ, làm gì mà hỏi thẳng như vậy chứ, còn có thê làm bạn hợp tác vui vẻ nữa hay không vậy?

“Tôi… tiền chỉ là một phần thôi.” Vân Thư ngồi trên ghế gõ máy tính nói.

Nhân viên của bộ phận đối ngoại “tốt bụng” nhắc nhở: “Tiêu Thư, chông cô bảo cô ngủ trưa đó, nếu cô không ngủ chúng tôi sẽ mách tổng giám đốc Tạ.” Đây là chuyện kích động lòng người.

Mỗi ngày bọn họ đều có thê gặp được người nỗi tiếng năm trong dánh sách những người giàu có của thế giới, đây là chuyện vinh hạnh biết nhường nào.

Vân Thư: “Mọi người cứ mách đi, mọi người mách, tôi cũng mách, tôi sẽ nói mọi người bắt nạt tôi, khiến tôi cảm thấy không vui. Xem xem cuối cùng ai mới là người xui xẻo.”

Cáo mượn oai hùm, Vân Thư dùng cách này vô cùng thành thục.

Dựa vào uy phong của chồng để “dọa nạt” những đông nghiệp của cô ở phòng làm việc.

Vân Thư thầm nói: Thật thoải mái!

Đàm Nhạc vẫn không liên lạc với Vân Thư, bỗng nhiên lúc đang đi làm, anh ta gửi tin nhắn wechat cho Vân Thư, hỏi: “Bên công ty của em cần người mâu không?”

Vân Thư hoài nghỉ: “Anh muốn làm gì?”

Công ty tất nhiên sẽ cần người mẫu có ngoại hình đẹp, nhưng điêu kiện trước tiên là phải có đạo đức tốt.

Đàm Nhạc nói: “Vương San, năm nay ba mươi tuổi, khá lớn tuổi so với nhiều người mẫu hiện nay, nhưng trước đây cô ấy là một người mẫu, đã có hơn mười năm kinh nghiệm trên sàn diễn, công ty em có tuyên không?”

Vân Thư nhìn tin nhắn của Đàm Nhạc, tại sao cô lại cảm thấy Vương San giông như không còn nơi để đi, bây giờ đang tìm một chỗ có thể nương thân?

Vân Thư hỏi: “Vương San là ai?”

“Mẹ kế của anh, hai ngày trước vừa ly hôn với ba anh. Bây giờ đi tìm việc cũng không có ai muôn nhận.”

“Anh bảo Vương San mười giờ sáng ngày mai đên ảnh thị Giang Tả một chuyến. Quản lý của bộ phận chúng tôi sẽ đích thân tuyển chọn. Vương “

San quả thực khá lớn tuối, nhưng nều cô ấy có tài ¡ năng xuất sắc, chúng tôi nhất định sẽ giữ lại, nếu như phong độ thất thường, điều này có thể sẽ ảnh hưởng đên tâm trạng của cô ấy, anh cân phải làm tốt công tác tư tưởng cho cô ấy.” Vân Thư quyết định cho Vương San một cơ hội.

Ba mươi tuổi, nói già cũng không già.

Ai cũng là một khôi vàng quý giá nhưng phải xem là được sử dụng như thê nào.

Đàm Nhạc nói lời cảm ơn đàng hoàng.

Lúc Vương San đang tìm việc, đầu như muốn nỗ tung, Đàm Nhạc gọi điện tới: “Đang làm gì thế?”

“Tìm việc thế nào rồi?”

Vương San cáu kỉnh vò đầu bút tóc khiên cho mái tóc của cô ta trở nên bù xù: “Con riêng, mẹ kế của cậu chuẩn bị đi mua mây chục ngôi nhà khắp cả nước, sau đó dự định thu tiền thuê nhà để tiêu xài hết phần đời còn lại.”