Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 486




Chương 486

Thủ đoạn của tôi, cô cũng nên học dần đi.”

Vương San hừ lạnh một tiếng: “Không tự lượng sức.”

Khuôn mặt của Chu Yên vẫn còn dấu vệt của cái tát, cô ta phủ lên trên đó một lớp phần dày, tóc cũng gài gọn ra sau tai, vứt bộ tóc giả ghê tởm xuống, hắt tay Vương San rồi đi lên lầu.

Mà Vương San chẳng thèm ngó tới.

Cô có thể có thủ đoạn gì? Chẳng qua chỉ là dùng mây chiêu còn lại của tôi.

Mỗi ngày Đàm Trung về nhà lại bị kẹp giữa hai người phụ nữ, ông ta vừa bực tức vừa hưởng thụ.

Hôm nay vừa vào nhà, ông ta đã thấy Vương San đón.

“Chu Yên đâu?”

Xem, đàn ông đều không phải là người tốt. Trong lòng Vương San tự nhủ, chỉ có phía trước là quan trọng nhất.

Chu Yên mới đến đây được mây ngày, đón ông ta tan làm mây ngày, vậy mà ông ta lại đang mong đợi Chu Yên sẽ đón mình.

Vương San chỉ lên lầu: “Ở trên lầu.

Anh xem, em thề em không bắt nạt cô ta.

Đàm Trung cảm thấy Vương San đang làm quá: “Lâu lâu hiểu lầm vài lân, có đáng nhạy cảm như vậy không?”

Khi Vương San nghe thấy điều này, cô ta muôn nôn.

Cái gì gọi là lâu lâu hiểu lầm vài lần?

May thay, Vương San không yêu Đàm Trung mà chỉ yêu tiên.

Lúc này, trong cầu thang, Chu Yên vẫn đang mặc bộ đô ngủ màu đỏ rượu, chậm rãi bước xuống lầu, lắc lư quyền rũ, Vương San khinh thường nhìn: “Cô không thể sử dụng chiêu thức nào ngoài dự đoán của tôi à.

Làm ơn, tôi gọi cô là dì cũng thấy cô già. Còn mặc váy ngủ hai dây, định quyên rũ ai.’ Sắc mặt Chu Yên tối sầm rồi lại đỏ ng, Vương San đúng là đáng ghét.

Rôi lại thây ánh mặt của Đàm Trung, Chu Yên mới mỉm cười, người đàn ông không thể rời mắt khi nhìn cô ta thì đúng rồi.

Vương San ngồi trong phòng ăn, càng ngày càng cảm thấy cuộc sống ở nhà họ Đàm quá tẻ nhạt quá buôn chán, trước đây còn có thể đấu miệng, cãi nhau với Đàm Nhạc, nhưng giờ thì hay rôi, không thấy không sao cả, Đàm Nhạc đi không còn bóng dáng.

Trong bữa ăn, ánh mắt của Đàm Trung cứ thỉnh thoảng lại nhìn Chu )/SïnI.

Trái tim của Vương San như một tắm gương, cô ta thấy rất ghê tởm.

Hiếm khi trên mặt Chu Yên nở nụ cười, Vương San trợn trắng mắt, trong lòng ‹ chửi bới, người này có phải là ngộc hay không? Ly hôn cũng không phải một mình Đàm Trung ký tên là xong, còn có cô ta nữa có hiểu không.

Trên bàn ăn, Vương San chịu không nỗi sự quyền rũ của Chu Yên, kệ cả động tác tiệp theo Chu Yên chuẩn bị làm gì, cô ta đều có thê đoán được, người không sạch sẽ thì có thể đơn thuân đến đâu.

Nhìn Đàm Trung và Chu Yên, Vương San buông đũa xuống: “Em ăn no rồi, hai người từ từ dùng bữa đi.”

Hai người họ liếc mắt đưa tình ở trước mặt cô ta, Vương San sợ không khống chế được.

Chu Yên thắng lại một ván, cô ta chính là muôn cướp thứ quý giá của người khác.

Nhưng lại không biết thứ quý giá của Vương San chính là tiên bạc.