Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 477




Chương 477

Vân Thư đột nhiên không vui: “Ông nội sao vậy, không phải có ai đó nói không cho cô ta thấy lại mặt trời à?”

“Có người ở nước Nam can thiệp, nên ông phải thả.”

“Tạ Mẫn Hành, anh và Nam Liêu đã xảy ra chuyện gì ở nước Nam vậy?”

Vân Thư đột nhiên nhớ ra điều mà cô quan tâm, điều mà cô đã quên mất lúc trước.

Nam Liêu, người phụ nữ này không phải là người tốt.

Tạ Mẫn Tây: “Anh, em đã nói hết những gì em biết rồi, còn lại anh nói cho chị dâu, thú nhận tòng khoan chống cự tòng nghiêm. y Bầu không khí khó xử một hồi: “Em biết anh tới nước Nam sao?”

“Đúng vậy, lúc em gọi cho anh, nghe anh nói là anh đang tăm.” Vân Thư nhớ lại hôm đó, cô thê không tức giận, chỉ muốn giêt người mà thôi.

Tạ Mẫn Hành càng chú ý: “Hôm đó em gọi điện thoại cho anh?”

“Hôm đó em không gọi?”

Trên xe còn có Tạ Mẫn Tây, Vân Thư không cần Tạ Mẫn Hành giải thích ngay lập tức, mà trước tiên về nhà, cô bắt đậu xét xử Tạ Mẫn Hành ngay khi về đến nhà.

“Giải thích.”

“Sau khi đến Nam Phi, anh đi một chuyến tới nước Nam, tới để che dấu vệt trước đây của Tiểu Thận, lúc anh thay quân áo, cô ta vào phòng anh, anh nhận được điện thoại của em.

Lúc anh thấy là số em, anh lập tức bước ra, tới Nai Phi, giữa lúc đó cách một ngày.”

“Vậy tại sao điện thoại của anh lại tát?”

“Hỗn loạn chiến tranh, gián đoạn tín hiệu.”

Nghe hình như là thế.

Nhựng Vân Thư không giấu được sự lo lăng của mình, hỏi: “Anh không có gì đúng không?”

“Không.”

Vân Thư xoa xoa cái bụng tròn vo của mình: “Theo gia quy, chép Vân Thư một trăm lần, nét chữ ngay ngắn, nếu không sẽ viết lại.”

Ai bảo Tạ Mẫn Hành tạo tình địch cho mình?

Cô được một người xin WeChat đã bị Tạ Mẫn Hành phạt chép ba từ Tạ Mẫn Hành, chưa kể Vân Thư ít hơn Tạ Mẫn Hành một từ, ít nét, cô thấy mình rất hiền từ rồi.

“Được, anh chép.”

Vận Thư ậm ử đi lên lầu, trong lòng đắc ý.

Tạ Mẫn Hành bắt đầu viết ngay ngắn trong phòng, viết đi viết lại tên của Vân Thư, từ Vân Thư đã khắc sâu trong trái tim của Tạ Mẫn Hành.

“Thưa anh, vợ anh bị mắt tiền chứng khoán, anh có biết không?”

Điện thoại của Tạ Mẫn Hành đang bật loa ngoài: “Chuyện từ bao giờ?”

“Gần một tháng rồi.”

Tạ Mẫn Hành ừm, rồi ra lệnh cúp điện thoại.

Thẻ ngân hàng của Vân Thư sắp được bồn mươi triệu, tuy cô không nói nhưng trong lòng vân luôn ghi nhớ lời hứa năm mươi triệu.